Ôn Oanh vốn còn đang nghĩ lát nữa Phó Đình Xuyên quay về thì nên lấy cớ gì để rời đi, hoàn toàn không để ý đến động tác của anh. Lúc này nghe thấy tiếng gõ, cô giật mình, kịp phản ứng, nhanh chóng quay đầu đi, nụ hôn rơi lệch xuống má cô. Cửa cũng lập tức bị đẩy ra —— “Xin lỗi, làm phiền hai người rồi. Giọng nói trong trẻo dễ nghe ấy lại ẩn chứa vài phần lạnh lẽo khó tả. Miệng nói xin lỗi, nhưng chẳng nghe ra chút thành ý nào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương