Trời gần tối, Cố Thanh Dư cuối cùng cũng thong thả quay lại. Anh vẫn như thường ngày, khóe môi mang ý cười, ánh mắt sau tròng kính vẫn ôn hòa chính trực, khí chất cao nhã như tuyết trắng trên đỉnh núi. “Tôi thanh toán rồi. Mọi người gần như đã ăn xong, Cố Thanh Dư lên tiếng trước, ra hiệu có thể rời đi. Phó Đình Xuyên lúc này mới hiểu, hóa ra vừa rồi anh đi lâu như vậy là để tiện đường đi thanh toán. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương