Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Ôn Oanh lập tức cảm thấy hơi khó chịu: “Liên quan gì đến anh? Giọng điệu thậm chí còn khó chịu hơn khi cô nói với Hứa Nghiên Tịch. Hứa Nghiên Tịch nhìn lướt qua hai người, nhớ lại cảnh lần trước ở quán bar, ánh mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm. Phó Đình Xuyên thì không suy nghĩ nhiều, Ôn Oanh vốn luôn như vậy, tâm trạng thất thường, lúc vui thì vui, lúc giận thì giận, chẳng có lý lẽ gì cả. Nhưng dù gì cũng đang ở nơi công cộng, lại là bạn thân của mình, Phó Đình Xuyên nắm lấy tay Ôn Oanh, ra hiệu cho cô bớt nóng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương