Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ. Phó Đình Xuyên hơi nghiêng người về phía cô, vốn dĩ đã ngồi sát nhau, chỉ cần hơi nhích một chút là hơi thở đã có thể cảm nhận được.

Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng rực, định cúi đầu hôn xuống—

“Ring ring——”

Chuông tin nhắn điện thoại của Ôn Oanh vang lên, cô vội vàng đẩy anh ra, cầm lấy điện thoại trên bàn trà.

Trên màn hình hiện rõ tin nhắn của Cố Thanh Dư: