Mới tắm rửa được một nửa, cửa phòng tắm liền bị gõ nhẹ. Ôn Oanh tắt vòi sen, hỏi vọng ra: “Làm gì? “Anh vào được không? Giọng anh trong trẻo mà dịu dàng vang lên qua cánh cửa, Ôn Oanh đỏ mặt: “Không được! Bên ngoài im bặt, không còn tiếng trả lời. Ôn Oanh dựng tai lên nghe ngóng, không nghe thấy anh nói gì nữa, tưởng rằng anh đã đi rồi, liền do dự mở cửa phòng tắm, thò đầu ra xem thử. Cố Thanh Dư vẫn đứng đó — hơn nữa còn cởi hết cúc áo sơ mi, để lộ cơ bụng rắn chắc trắng trẻo. Anh không hề rời đi, chỉ đứng dựa ngoài cửa, thấy cô ló đầu ra thì mỉm cười nhẹ nhàng: “Chắc chắn là không được vào à? Ôn Oanh liếc nhìn phần bụng lộ ra của anh, hơi mất tự nhiên: “Đây là nhà anh mà, anh hỏi tôi làm gì? Anh muốn vào thì vào đi! Cố Thanh Dư bật cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe. Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm khiến cả người đỏ bừng. Ôn Oanh chống tay lên bồn rửa, lưng bị một thân thể nóng bỏng dán sát. Đôi mắt cô hơi mơ màng, môi đỏ mọng khẽ hé, hơi thở dồn dập. Mồ hôi thấm ướt tóc mái, men theo gò má lăn xuống, nhanh chóng bị môi anh mút lấy. Nụ hôn của anh dịu dàng mà nóng bỏng, lướt quanh vành tai cô, rồi thì thầm: “Em vẫn không cân nhắc việc hủy hôn sao? Giọng anh khàn khàn đầy dụ hoặc: “Nếu là liên hôn, anh nghĩ nhà họ Cố cũng không kém cạnh đâu. “Nhưng nhà họ Ôn và nhà họ Cố đâu có hợp tác làm ăn. — Ôn Oanh nói ngắt quãng, hơi thở dồn dập. Cô nghiêng đầu muốn nhìn anh, chưa kịp thấy rõ vẻ mặt thì môi lại bị hôn. Lời nói trở thành tiếng thì thầm ngọt ngào: “Nếu em hủy hôn, có thể cân nhắc hợp tác. “Anh muốn cưới tôi? — Gương mặt xinh đẹp của Ôn Oanh phủ sắc xuân, khóe mắt đuôi mày đầy quyến rũ. Đôi mắt phượng mờ sương, ánh nhìn lấp lánh nước, đôi môi đỏ mọng hé mở đầy mê hoặc. Cố Thanh Dư cúi đầu nhìn cô, bỗng siết chặt tay, bế cô lên. Ôn Oanh kêu khẽ một tiếng, lưng va vào tường lạnh, khiến cô rùng mình. Nhưng trước ngực lại là cơ thể nóng bỏng như lửa. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh hôn sâu lần nữa. Cố Thanh Dư hôn đến khi cô thở không ra hơi mới khẽ dụ dỗ bên môi cô: “Em lấy ai chẳng là lấy, chi bằng lấy anh đi? Ít ra anh sẽ không khiến em mất mặt trước người khác, em nói đúng không? Không còn chỗ bám, Ôn Oanh chỉ có thể bám chặt lấy vai anh, vừa nức nở vừa gật đầu. —---------- Ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng ngủ. Ôn Oanh lười biếng hé mắt. Vừa định ngồi dậy, đã phát hiện eo bị một cánh tay ôm chặt, không nhúc nhích nổi. Thường ngày mỗi lần cô tỉnh dậy, Cố Thanh Dư đều đã rời giường, nên lần này thấy anh vẫn chưa dậy khiến cô có chút ngạc nhiên. Cô định đẩy tay anh ra thì eo lại bị ôm chặt hơn, ngay sau đó bị kéo vào lồng ngực ấm áp. “Dậy rồi à? — Giọng nam vang lên trên đỉnh đầu, khàn khàn đầy dư âm ngái ngủ. Ôn Oanh thấy tai mình như run lên. Cô xoay người lại trong vòng tay anh, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, không nhịn được đưa tay chạm vào: “Sao hôm nay không đi làm? Cố Thanh Dư giữ lấy tay cô, kéo khỏi mặt mình, nhẹ nhàng xoa nắn trong lòng bàn tay, giọng vẫn hơi khàn: “Anh nghỉ. Làn da anh mịn màng dễ chịu. Tay bị nắm lấy, Ôn Oanh lại muốn cúi đầu hôn lên má anh. Cố Thanh Dư ngửa đầu ra sau, nghi hoặc: “Gì vậy? “Không cho sờ thì cho hôn cái được không? — Ôn Oanh nói đầy lý lẽ. Cô cúi xuống định ép hôn, Cố Thanh Dư bật cười, ngược lại còn chủ động cúi đầu hôn cô trước. Lúc Ôn Oanh tỉnh dậy lần nữa thì đã gần trưa, cô vịn eo đau nhức, bực bội nhìn kẻ đầu sỏ gây họa: “Tôi chỉ muốn hôn một cái, không bảo anh làm mấy trò thừa thãi đó. Cố Thanh Dư vừa cười vừa giúp cô xoa eo: “Vậy lần sau em báo trước. “Ai mà còn lần sau với anh nữa! — Ôn Oanh trừng anh một cái, rồi thấy anh mở tủ áo — bên trong là quần áo ngăn nắp đủ kiểu. Cố Thanh Dư cười: “Trong này toàn đồ của em, em chọn đi, muốn mặc gì thì lấy. Ôn Oanh ngạc nhiên bước lại lục lọi, phát hiện kiểu dáng rất đa dạng, gu thẩm mỹ không tồi, toàn đúng size cô: “Khi nào anh cho người đem tới vậy? Sao tôi không biết gì? “Hôm qua. Sau khi chúng ta ra ngoài. “Cố Thanh Dư, anh hình như đang hiểu nhầm điều gì đó rồi. Ôn Oanh chống tay lên cánh tủ, quay đầu lại nhìn anh: “Tôi không phải tình nhân bao nuôi của anh. — Nên nếu nói đến chuyện mua đồ thì đáng ra là cô phải mua cho anh mới đúng. Cố Thanh Dư nhìn cô bằng đôi mắt nâu nhạt, yên lặng một lúc rồi bất chợt lên tiếng: “Đề nghị tối qua của anh, em vẫn còn nhớ chứ? “Ý anh là chuyện kết hôn? — Ôn Oanh gật đầu: “Nhớ, để tôi suy nghĩ thêm. Đối với lời đề nghị đó, Ôn Oanh… thật sự rất động lòng. —----------------------------------------- Lúc này, Cố Thanh Dư vẫn chưa biết Ôn Oanh đã rời đi. Như thường lệ, anh về nhà từ sớm, trong lòng nghĩ rằng khi mình mở cửa sẽ thấy cô đang ngồi ở phòng khách, vừa ôm bụng vừa than đói, hỏi anh tối nay ăn gì. Ai ngờ đập vào mắt lại chỉ là một phòng khách trống vắng. Cố Thanh Dư khựng lại một chút, không nghĩ nhiều, liền bước lên tầng. Nhưng căn phòng trên lầu vẫn trống không như cũ. Trong tủ quần áo thiếu đi một chiếc áo, túi xách và điện thoại cũng không thấy đâu, bộ đồ ngủ bị thay ra thì vứt lăn lóc trên giường. Rõ ràng — cô đi rất vội. Cố Thanh Dư, người vốn luôn thích tận hưởng sự yên tĩnh một mình, lần đầu tiên cảm thấy ngôi nhà này... đột nhiên trống rỗng đến đáng sợ. Anh thu lại ánh mắt, bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Oanh. Chuông mới vang được một tiếng đã có người bắt máy, khiến trái tim anh thả lỏng theo bản năng. Vừa định lên tiếng, thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Ôn Oanh: “Giờ tôi đang bận, lát nữa gọi lại nhé. Giọng cô hạ rất thấp, nói nhanh như sợ bị người khác nghe thấy. Cố Thanh Dư còn chưa kịp nói câu nào thì đầu dây đã vang lên tiếng tút tút lạnh lẽo. Anh nghiêng người tựa lưng vào sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, khóe môi khẽ nhếch. Ít ra… cô vẫn bắt máy. Đó là một khởi đầu không tệ, phải không? Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh lại trầm xuống. Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, cuối cùng dừng lại ở cái tên “Đình Xuyên rồi bấm gọi. Chuông reo chưa được mấy giây, Phó Đình Xuyên đã nghe máy: “Alo? Thanh Dư, có chuyện gì sao? “Cậu đang ở đâu? Ra ngoài uống một ly đi. Phó Đình Xuyên thoáng bất ngờ. Từ trước đến nay, Cố Thanh Dư chưa từng rủ anh ra ngoài uống rượu. Bình thường dù có gặp nhau cũng là trong các bữa tiệc xã giao hoặc gặp mặt bạn bè. Anh ta chủ động hẹn thế này, Phó Đình Xuyên đương nhiên phải nể mặt, chỉ là… “Xin lỗi nhé, Thanh Dư, giờ tôi chắc không đi được. “Sao vậy? Việc công thì giao cho cấp dưới làm không được à? Phó Đình Xuyên thở dài: “Cậu cũng biết mà, vì chuyện lần trước mà Ôn Oanh vẫn giận không thèm để ý đến tôi. Hôm đó ở Old Town Time cậu đi trước nên không thấy, nhưng thật sự cô ấy không cho tôi cơ hội giải thích, thậm chí còn cố ý tránh mặt, âm thầm bỏ đi. Từ hôm đó đến giờ, bọn tôi chưa từng gặp lại. “Hôm nay cô ấy về Vịnh Ngự Thủy, hai nhà hẹn nhau ăn cơm. Tôi cũng muốn mượn cơ hội này để nói chuyện rõ ràng với cô ấy, nên… đành hẹn cậu dịp khác. Cố Thanh Dư cười nhạt, giọng vẫn nhẹ nhàng dễ chịu: “Không sao, cậu bận việc thì lo trước đi. Điện thoại vừa cúp máy, nụ cười vẫn còn vương nơi khóe môi anh, nhưng hàng mi dày đã cụp xuống, che đi hết thảy cảm xúc trong mắt. Khớp ngón tay siết chặt lấy điện thoại dần trở nên trắng bệch…