Hô hấp của Ôn Oanh khựng lại, cô vội quay đầu nhìn về phía cửa — nhưng không thấy gì, chỉ nghe giọng nói của Phó Đình Xuyên và nhân viên phục vụ ở bên ngoài: “Các người nói dẫn cô ấy đến đây, vậy người đâu rồi? “Xin lỗi ngài, hay là ngài gọi điện cho cô Ôn thử xem? Có thể cô ấy đi nghỉ ngơi đâu đó, hoặc vào nhà vệ sinh rồi. Phó Đình Xuyên mất kiên nhẫn rút điện thoại ra gọi. Ôn Oanh nghe vậy thì giật mình, lập tức lấy điện thoại trong túi ra kiểm tra. Trên màn hình hiện cuộc gọi đến từ Phó Đình Xuyên, nhưng không hề đổ chuông. Ôn Oanh thở phào nhẹ nhõm. Cô suýt nữa đã quên — lúc chiều đang hôn Cố Thanh Dư trong nhà hàng thì Phó Đình Xuyên gọi đến, chuông reo được hai tiếng thì bị Cố Thanh Dư ấn tắt và chuyển sang chế độ im lặng. Sau đó điện thoại cô vẫn luôn ở trạng thái tắt tiếng. Màn hình điện thoại vẫn còn sáng, Cố Thanh Dư khẽ cười, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô. Bên tai là giọng nam khàn khàn, trầm thấp: “Không phải em bảo cậu ta là vị hôn phu của em sao? Vậy bây giờ em định theo cậu ta về à? Anh siết chặt eo cô, làm như định mở cửa. Ôn Oanh hoảng hồn, lập tức giữ chặt lấy tay anh, hạ giọng quát khẽ: “Anh điên à?! Trong mắt anh ánh lên tia cười, dễ dàng nắm lấy bàn tay cô, rồi lại cúi xuống chiếm lấy đôi môi cô. Nhưng lúc này, Ôn Oanh làm gì còn tâm trí đâu mà hôn với hít? Cô cố gắng đẩy anh ra, muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lại bị ôm chặt hơn. “Suỵt~ Anh ghé sát tai cô thì thầm: “Nếu em còn động đậy, rất có thể sẽ bị phát hiện đấy. Phó Đình Xuyên đang đứng ngoài cửa, chỉ cách họ một cánh cửa mỏng. Dù cách âm khá tốt, nhưng nếu gây ra tiếng động lớn, cũng rất dễ bị nghe thấy. Quả nhiên, Ôn Oanh không dám nhúc nhích nữa. Cô dựa người vào cửa, tai vẫn nghe thấy tiếng Phó Đình Xuyên nói chuyện bên ngoài, nhưng rất nhanh, âm thanh đó bị những hơi thở nóng rực và hỗn loạn bên tai lấn át. Những nụ hôn nóng bỏng không ngừng lướt dọc bên cổ, khiến người ta rối loạn ý chí, vô thức đắm chìm, quên cả thế giới bên ngoài. “Cạch! Tiếng tra chìa khóa vang lên khiến Ôn Oanh như bị điện giật, lý trí quay trở lại ngay lập tức. Không gọi được điện thoại, Phó Đình Xuyên lại sai người đi tìm khắp nhà vệ sinh và các phòng bao, chỉ còn lại căn phòng này là chưa kiểm tra. Anh liền bảo nhân viên lấy chìa khóa. Ôn Oanh toàn thân cứng đờ, không dám cử động. Người đàn ông trước mặt vẫn chẳng có chút ý định dừng lại, đôi môi mỏng ghé sát bên tai cô, khẽ hỏi bằng giọng điềm đạm: “Về nhà với tôi nhé? Tiếng ổ khóa bắt đầu xoay, Ôn Oanh theo phản xạ nắm chặt lấy vạt áo của Cố Thanh Dư. Trong đầu cô nhanh chóng tính toán xem lát nữa nên biện bạch ra sao để giữ thể diện. Nghe đến câu hỏi kia, cô tức không chịu được, nghiến răng thấp giọng mắng: “Sắp bị bắt quả tang đến nơi rồi mà anh còn tâm trí hỏi cái này?! Cố Thanh Dư khẽ nhíu mày, không mấy hài lòng với cách nói đó, giọng bình thản: “Sợ gì chứ? Ôn Oanh cảm thấy Cố Thanh Dư hình như vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Chỉ cần cánh cửa kia bị mở ra, chuyện giữa cô và Cố Thanh Dư sẽ lập tức bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Lúc đó đừng nói là đi theo Cố Thanh Dư, e rằng còn bị người nhà đưa về mắng cho một trận, thể diện, danh tiếng gì cũng đều mất sạch. “Ơ? Sao không mở được? — tiếng nhân viên vang lên ngoài cửa. Ôn Oanh nghi hoặc nhìn Cố Thanh Dư, mím môi dùng khẩu hình hỏi: “Anh làm à? Cố Thanh Dư bật cười khẽ, nghiêng người thì thầm bên tai: “Cửa này có thể khóa từ bên trong, dùng chìa khóa mở không được. Ôn Oanh vừa thở phào nhẹ nhõm thì anh lại tiếp lời: “Đừng vui mừng quá sớm, họ sẽ nhanh chóng nhận ra cửa bị khóa trái, rồi đoán ra bên trong có người. “Thế bây giờ làm sao? “Còn hỏi nữa? Ôn Oanh hiếm khi lâm vào tình cảnh vừa khó xử vừa mất mặt thế này, tức quá liền đá anh một phát: “Nếu không phải anh kéo tôi vào đây thì đã chẳng thành ra thế này! Cố Thanh Dư khẽ nhấc gối chặn chân cô lại, hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc, em có đi theo tôi không? “Đi cái gì mà đi? Anh thấy bây giờ tôi còn hợp để đi đâu nữa hả? Với bộ dạng hiện tại, mà bước ra ngoài thì chẳng khác nào đâm đầu vào lưới. Cố Thanh Dư liếc nhìn về phía cửa: “Vậy em định đi theo cậu ta? “Trong tình trạng như thế này à? Anh buông cô ra, một tay chống lên cửa, ngón tay khẽ chạm lên phần cổ của cô, nhướng mày cười khẽ. Trong ánh đèn lờ mờ, trông anh có phần tùy tiện và... quá đỗi quyến rũ. Ôn Oanh theo phản xạ cúi đầu nhìn, nhưng vì góc nhìn hạn chế nên không thấy rõ cổ mình ra sao, chỉ thấy áo xống có phần xộc xệch. Cô vội chỉnh lại quần áo, đưa tay sờ lên vị trí anh vừa chạm, rồi lấy điện thoại ra soi như gương. Quả nhiên, trên cổ là một dấu hôn rất rõ, đúng là do Cố Thanh Dư lưu lại không lâu trước đó. Ngay cả chỗ mà cô đã dùng kem nền để che trước đó cũng bị anh làm mờ đi mất. “Anh cố ý à? Ôn Oanh trừng mắt nhìn anh, không hiểu anh nghĩ gì. Chuyện này nếu bị phát hiện, có lợi gì cho anh chứ? Chọc vào vị hôn thê của bạn thân, nếu đồn ra ngoài thì có gì mà đáng tự hào? Cố Thanh Dư chẳng nói là đúng, cũng chẳng phủ nhận, chỉ hỏi lại: “Vậy em có đi theo tôi không? “Anh phiền thật đấy! Ôn Oanh bực bội, “Phó Đình Xuyên đang đứng ngay ngoài cửa, tôi đi kiểu gì? “Chỉ cần em đồng ý là được. “…Được rồi, đồng ý là được chứ gì. Ôn Oanh giọng đầy khó chịu, nhưng Cố Thanh Dư lại chẳng để tâm chút nào, còn cười ra tiếng, rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Ôn Oanh nhìn anh đầy nghi ngờ. Chẳng bao lâu, nhân viên phục vụ quay lại thông báo với Phó Đình Xuyên: “Xin lỗi anh, thật ra cô Ôn đã rời đi từ trước rồi. Cô ấy dặn chúng tôi đợi 40 phút sau mới được báo cho anh biết. Nghe vậy, sắc mặt Phó Đình Xuyên cứng đờ, nhưng cũng không nghi ngờ gì. Dù sao Ôn Oanh cũng đang giận anh, cố ý bỏ đi trước để lại anh ở đây cũng là chuyện dễ hiểu. Trước đây anh cũng từng để cô lại một mình, giờ coi như hòa. Anh hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, gật đầu rồi rời khỏi quán bar. Lúc này, sắc mặt Ôn Oanh cũng chẳng tốt hơn là bao. Cô cảm thấy mình vừa bị Cố Thanh Dư lừa một vố đau. Chắc chắn anh đã sớm dặn dò nhân viên kia, rõ ràng có thể sớm đuổi Phó Đình Xuyên đi, thế mà lại cố tình để cô hồi hộp lo lắng cả buổi. Rõ ràng là muốn xem cô luống cuống, để cười thầm cho thỏa thích! Ôn Oanh bực bội, lên xe rồi thì suốt quãng đường chẳng thèm nói một câu, sắc mặt lạnh tanh. “Giận rồi à? Cố Thanh Dư nghiêng đầu nhìn cô, hỏi như thể không biết gì. Ôn Oanh thấy anh rõ ràng là đang giả vờ: “Tôi muốn về nhà, đưa tôi về Vịnh Ngự Thủy. Đối với tính khí sáng nắng chiều mưa này của cô, Cố Thanh Dư đã quá quen thuộc. Anh chỉ mỉm cười, không trả lời. Xe đi được một đoạn, Ôn Oanh nhận ra đây không phải hướng về Vịnh Ngự Thủy mà là đi về phía khu biệt thự Bắc Đê. Cô quay sang trừng mắt nhìn anh: “Cố Thanh Dư, anh có nghe tôi nói không hả? Anh nhẹ nhàng đẩy gọng kính: “Nghe rồi, em nói đi. Ôn Oanh không tin là anh nghe không rõ, rõ ràng đang giả ngu. Nghĩ đến chuyện vừa rồi bị anh trêu chọc, cô không nhịn được nổi cáu: “Tôi hỏi anh có bị gì không đấy? Sao cứ thích làm trái ý người khác thế? “Tôi muốn đến nhà anh thì anh cứ đòi đưa tôi về nhà. Giờ tôi muốn về nhà thì lại lôi tôi đến nhà anh! Cố Thanh Dư vẫn không phản bác, chỉ mỉm cười như mọi khi, ung dung đến mức khiến người khác muốn đấm cho một cái. “Đến rồi, xuống xe đi. Xe dừng trước biệt thự Bắc Đê, Cố Thanh Dư tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi vòng sang mở cửa cho cô. Nhưng Ôn Oanh vẫn ngồi yên trong xe, quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng đang giận dỗi, không thèm để ý đến anh. Cố Thanh Dư nhìn cô vài giây, rồi cười khẽ, cúi người luồn tay vào trong xe, bế bổng cô lên khỏi ghế. Ôn Oanh kinh ngạc, vội ôm lấy cổ anh: “Anh làm gì đấy, Cố Thanh Dư?! Cố Thanh Dư dùng một tay khép cửa xe lại, bế cô vào trong nhà, đặt xuống sofa, cúi đầu hỏi: “Đói chưa? “Muốn ăn khuya không? Đèn phòng khách bật sáng, ánh sáng ấm áp lan khắp không gian, khiến nơi này trở nên dịu dàng ấm cúng. Đã đến đây rồi, Ôn Oanh cũng cảm thấy bớt giận phần nào. Nghĩ đến chuyện mình mới ăn trưa lúc hơn ba giờ, đến giờ vẫn chưa ăn gì, dạ dày có chút đói. Ôn Oanh hơi ngập ngừng gật đầu: “Vậy... ăn một chút. Nghĩ lại chuyện lúc nãy mình còn đang giận, vậy mà giờ tự nhiên lại hết giận, Ôn Oanh cảm thấy bản thân trông giống như kiểu rất dễ dỗ dành, mặt mũi lập tức không giữ được nữa: “Tôi không ăn đồ ngoài đâu, anh phải tự tay nấu. “Được. — Cố Thanh Dư vẫn nhẹ giọng đáp, giọng điệu cực kỳ ngoan ngoãn. Nhưng anh không hỏi cô muốn ăn gì, mà trực tiếp vào bếp, nấu hai tô mì rồi bưng ra. Ôn Oanh vốn chẳng thích ăn mì, vừa định bảo không ăn thì Cố Thanh Dư đã lên tiếng trước: “Giờ cũng trễ rồi, ăn cái này đơn giản một chút. Nếu em muốn ăn món khác, lần sau anh nấu cho, nếm thử đi? Giọng anh dịu dàng dỗ dành, đưa đũa cho cô. Ôn Oanh nhìn tô mì trước mặt, cựa quậy trên ghế một chút rồi gật đầu: “Vậy... ăn thử vậy. Cô nhận lấy đôi đũa, trong ánh mắt chăm chú của Cố Thanh Dư, gắp một đũa mì lên nếm thử. “Thế nào? — anh hỏi. “Cũng được. — Ôn Oanh trả lời qua loa, rõ ràng không muốn thừa nhận rằng thật ra ăn khá ngon. “Anh sao lại biết nấu ăn? — Cô lại ăn một miếng, nhịn không được hỏi. Nhà anh có người giúp việc, vốn dĩ không cần tự tay nấu nướng. Ít nhất là với Ôn Oanh thì chưa từng vào bếp lần nào, Phó Đình Xuyên trong ấn tượng của cô cũng chưa bao giờ động tay vào việc bếp núc. Cố Thanh Dư dừng tay một lát, rồi cười nhẹ: “Trước kia anh sống một mình ở nước ngoài, ăn không quen đồ bên đó nên học nấu chút ít. “Ồ. Ôn Oanh không hỏi nữa, ăn xong liền buông đũa đứng dậy đi lên tầng. Dù mới ở đây vài hôm, cô đã rất quen thuộc nơi này. Cô vào phòng ngủ, lấy một chiếc sơ mi sạch trong tủ áo của Cố Thanh Dư rồi vào phòng tắm. Để lại một mình anh rửa bát trong bếp.