Lời của Phó Đình Xuyên bị cắt ngang, anh quay sang nhìn Cố Thanh Dư đầy ngạc nhiên. Nhưng Cố Thanh Dư không hề liếc nhìn anh lấy một cái, chỉ lặng lẽ rời đi. Phó Đình Xuyên cảm thấy lạ lùng. Từ trước đến nay, Cố Thanh Dư luôn là người biết chừng mực, giỏi giữ thể diện cho người khác, hành xử lễ độ. Việc đột ngột đứng dậy giữa lúc người khác đang nói chuyện như thế, quả thật là chưa từng xảy ra. Nhưng rồi anh lại nhớ đến cảnh tượng trong nhà hàng ban ngày — có vẻ Cố Thanh Dư làm chuyện vượt quá khuôn phép cũng chẳng phải lần đầu. Chỉ là trước đây anh không để ý mà thôi. Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Đình Xuyên bất giác nhìn về phía Hứa Nghiên Tịch lâu hơn vài phần. Ánh mắt anh dừng lại trên vành tai trống trơn của cô, cùng làn da trắng mịn dưới cằm, và trong khoảnh khắc, gương mặt của cô chồng lấp lên hình ảnh anh đã thấy ở nhà hàng. Người Cố Thanh Dư thích là Hứa Nghiên Tịch ư? Nghĩ đến đó, anh cảm thấy vừa bất ngờ lại cũng hợp lý. Dù sao thì hai người họ cũng rất giống nhau về tính cách, đứng cạnh nhau trông cũng rất xứng đôi. Cảm nhận được ánh mắt anh, Hứa Nghiên Tịch nghiêng đầu cười hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh nhìn gì vậy? Chuyện này dĩ nhiên không thể nói ra, Phó Đình Xuyên liền dời mắt đi: “Không có gì. Ôn Oanh nhân cơ hội ấy lập tức rút tay khỏi tay Phó Đình Xuyên, đứng dậy rồi vòng sang ngồi cạnh Hứa Nghiên Tịch. “Em… Phó Đình Xuyên định đưa tay ngăn lại, nhưng đã không kịp. Ôn Oanh đã ngồi vào ghế đối diện, dựa hờ vào lưng ghế sofa, không thèm nhìn anh lấy một cái. Ánh mắt Phó Đình Xuyên lướt qua đường nét gương mặt nghiêng của cô, lại nhìn sang Hứa Nghiên Tịch, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc ban sáng. Ngón tay đang cầm ly rượu của anh bất giác siết chặt, nhưng ngay sau đó anh liếc thấy đôi hoa tai màu tím lấp lánh của Ôn Oanh và vành tai không đeo gì của Hứa Nghiên Tịch, liền thở phào một hơi. Phó Đình Xuyên âm thầm mắng mình quá đa nghi. Rõ ràng là không thể, vậy mà anh cứ nghĩ theo hướng đó mãi. May mà Ôn Oanh và Cố Thanh Dư không biết những suy nghĩ buồn cười trong đầu anh, nếu không thì… Hứa Nghiên Tịch thấy Ôn Oanh đột nhiên ngồi cạnh mình, hơi nhướng mày cười khẽ: “Cãi nhau à? Giọng cô không lớn, chỉ đủ để Ôn Oanh nghe thấy. Ôn Oanh cau mày, khó chịu đáp: “Liên quan gì đến cô? Hứa Nghiên Tịch không để tâm đến thái độ của cô, nâng ly nhấp một ngụm rượu, cười nhạt: “Chuyện của tổng giám đốc Phó với cô thư ký nhỏ kia tôi cũng nghe rồi, còn buổi tiệc hôm trước nữa, tôi cũng nghe loáng thoáng. Ôn Oanh quay sang nhìn cô: “Hứa Nghiên Tịch, cô cố tình chế giễu tôi à? Hứa Nghiên Tịch bật cười, lắc đầu: “Chuyện cười của cô tôi nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, nhìn mãi cũng chán rồi, còn có gì mà đáng xem. “Hứa Nghiên Tịch cô—! Ôn Oanh tức đến mức bật dậy. Cô biết mà, cô ghét nhất chính là người phụ nữ này! “Đừng giận. Hứa Nghiên Tịch cười, giơ tay kéo cô ngồi trở lại, ép cô ngồi xuống. Cô liếc về phía Phó Đình Xuyên — người vẫn đang cố tìm cơ hội bắt chuyện với Ôn Oanh — rồi cười hỏi: “Anh ta đối xử với cô như thế mà cô còn thích được sao? Ôn Oanh không muốn trả lời, Hứa Nghiên Tịch cũng chẳng để tâm, tiếp tục: “Cô không định đổi người à? Nghĩ đến khoảnh khắc Cố Thanh Dư đột ngột rời đi lúc nãy, Hứa Nghiên Tịch nhấc ly rượu, hứng thú mỉm cười: “Tôi thấy Cố Thanh Dư cũng không tệ đâu, hơn Phó Đình Xuyên nhiều. Lồng ngực Ôn Oanh như khựng lại, cô quay sang nhìn Hứa Nghiên Tịch, định hỏi cô ta có biết chuyện gì không. Nhưng Hứa Nghiên Tịch nói xong liền nhấp một ngụm rượu, không nói thêm gì nữa. Nơi này lại đông người, Ôn Oanh cũng không tiện hỏi kỹ, chỉ đành nuốt lời xuống, gương mặt thì chẳng lấy gì làm dễ nhìn. Bầu không khí bỗng trầm xuống, chỉ còn tiếng ca sĩ hát live vang vọng khắp quán. Phó Đình Xuyên nhân cơ hội lên tiếng: “Về chưa? Anh đưa em về. Ôn Oanh khẽ liếc mắt lên: “Không về. Phó Đình Xuyên còn định nói gì đó thì một nhân viên phục vụ tiến tới: “Cô Ôn, có người tìm cô. “Ai vậy? Ôn Oanh đặt ly rượu xuống, đứng dậy. Nhân viên mỉm cười lễ phép: “Là người cô quen, nói có việc muốn gặp riêng cô một chút. Người quen? Ôn Oanh không nghĩ ra là ai, nhưng cũng chẳng để tâm, liền đi theo luôn. Phó Đình Xuyên vừa định đứng lên đi cùng, thì Ôn Oanh đã đi theo nhân viên, không buồn liếc anh lấy một cái. Anh hơi chưng hửng, đành ngồi lại chỗ cũ. Hứa Nghiên Tịch liếc nhìn anh, rồi cũng đứng dậy: “Cũng trễ rồi, tôi về trước. Phó Đình Xuyên ngẩng đầu hỏi: “Không đợi Cố Thanh Dư à? Hứa Nghiên Tịch thoáng ngạc nhiên, sau đó mới nhớ ra lúc Phó Đình Xuyên đến thì thấy cô và Cố Thanh Dư ngồi cạnh nhau, chắc hiểu lầm là họ đi cùng. Nghĩ đến việc Cố Thanh Dư rời đi khá lâu mà vẫn chưa quay lại, cô liền cười lắc đầu: “Thôi khỏi, chắc anh ấy về trước rồi. Phó Đình Xuyên hơi ngạc nhiên. Cố Thanh Dư đi mà không nói tiếng nào sao? Nhìn theo bóng lưng rời đi của Hứa Nghiên Tịch, anh đoán có lẽ hai người muốn tránh mặt nên đã cùng nhau rời đi trước. Phó Đình Xuyên gọi phục vụ, gọi thêm một ly rượu, ngồi im lặng, không nói một lời. Lý Giai Duyệt và hai người còn lại cũng không dám đến bắt chuyện, chỉ dám tự chơi với nhau. Phía bên này, Ôn Oanh theo sau nhân viên phục vụ được một đoạn, thì anh ta dừng lại, chỉ về phía trước: “Ở ngay phía trước đó ạ, cô cứ đi thẳng là gặp, tôi xin phép lui trước. Ôn Oanh còn đang đoán ai gọi mình, nghe vậy cũng không để tâm, liền đi tiếp. Vừa đi được vài bước, cánh cửa một phòng bao bên cạnh bất ngờ mở hé, một cánh tay vươn ra, kéo mạnh cô vào trong. Ôn Oanh chưa kịp kêu thì cả người đã bị xoay vòng, lưng ép chặt vào cánh cửa, ánh sáng vụt tắt, một nụ hôn nóng bỏng chụp xuống môi cô, tiếng kêu kinh hãi vừa bật ra liền bị chặn lại nơi cổ họng. Cô hoảng hốt, cảm giác hô hấp bị chiếm đoạt, chỉ kịp ú ớ hai tiếng rồi đưa tay định đẩy người trước mặt — nhưng lại bị anh ta khóa chặt lấy cổ tay, không tài nào giãy được. Động tác quen thuộc ấy, cùng cảm giác quen thuộc nơi đầu môi kẽ răng, khiến Ôn Oanh nhanh chóng thả lỏng. Hơi thở nóng rực phả ra, trong không gian tối om và tĩnh lặng của phòng bao, chỉ còn lại tiếng hô hấp hỗn loạn của hai người. Nụ hôn dần trở nên chậm rãi, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên môi cô hai cái, sau đó mới chịu buông ra. Anh thì thầm bên tai cô: “Sao không giãy dụa nữa? Lỡ như là người xấu thì sao? Trong bóng tối không nhìn rõ mặt, nhưng nghe giọng nói kia, Ôn Oanh chẳng hề ngạc nhiên. “Tôi biết là anh rồi. Cô đưa tay nhấn công tắc đèn bên cạnh, phòng bao sáng lên một nửa, ánh sáng lờ mờ mông lung tạo nên bầu không khí mờ ám đầy mê hoặc. Ánh đèn dìu dịu hắt lên gương mặt nghiêng sắc nét của người đàn ông, lúc ẩn lúc hiện, hàng mi anh khẽ rung, hơi thở vẫn chưa ổn định, mất đi vẻ điềm đạm thường ngày, thay vào đó là vài phần quyến rũ mê người. Ôn Oanh bực tức cắn vào cổ anh một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Anh dụ tôi đến đây làm gì? Dọa chết tôi rồi! Cô dùng lực không nhẹ, nhưng Cố Thanh Dư chẳng hề chau mày, chỉ cụp mắt nhìn cô: “Nếu không lừa em đến đây, em có chịu đi với tôi trước mặt mọi người không? Ôn Oanh buông răng ra, ngước mắt nhìn anh, có chút nghẹn lời. Chuyện đó, đúng là không thể nào. Sau lưng thì còn đùa giỡn được, nhưng một khi lộ ra ngoài thì lại không ổn chút nào. Eo cô bất ngờ bị siết chặt, là Cố Thanh Dư đột ngột ôm lấy cô, kéo cô vào lòng. Ôn Oanh ngã nhào vào lồng ngực anh, mũi ngập tràn mùi hương lạnh mát quen thuộc. Giọng nói trầm khàn vang lên sát bên tai: “Ôn Oanh, em còn nhớ đã hứa gì với tôi không? “Gì cơ? Ôn Oanh chớp mắt, cảm giác có gì đó không ổn. Cô nhớ ra hôm trước mình đã đồng ý với anh sẽ hủy hôn, và hôm sau anh cũng hỏi y như thế này. Hỏi xong thì giận dữ bỏ đi. “Không lẽ anh lại… “Ban ngày em đồng ý với tôi, nói tối nay sẽ về nhà tôi. Thì ra là chuyện này — Ôn Oanh thở phào nhẹ nhõm, miễn sao không phải chuyện hủy hôn là được. “Nhưng mà… Ôn Oanh hơi do dự, “Phó Đình Xuyên anh ấy… Cô định nói là Phó Đình Xuyên còn đang ở đây, cô không tiện theo anh rời đi. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, môi đã bị người đàn ông kia khóa lại, nụ hôn nóng rực lại lần nữa chặn đứng những gì cô định nói. Anh khẽ cười, cúi đầu thì thầm: “Ở trong lòng tôi mà nhắc đến tên đàn ông khác, em thấy ổn không? Ôn Oanh ngước nhìn anh, lý trí đáp lại: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi. Đây là sự thật không thể chối cãi. Đôi mắt Cố Thanh Dư trầm hẳn xuống, không cách nào phản bác, chỉ đành hôn cô càng mạnh hơn. Ôn Oanh bị hôn đến mức môi tê rần, khẽ cau mày, đẩy anh ra nhưng không thể, giận quá liền há miệng cắn anh một cái. Dường như có máu rịn ra ở khóe môi anh, vị tanh mằn mặn lan ra trong miệng hai người. Nhưng Cố Thanh Dư dường như không thấy đau, chẳng có ý dừng lại, hơi thở ngày càng gấp, nụ hôn nóng bỏng từ môi dần trượt xuống cổ cô. Không khí trong phòng bao dần nóng lên từng chút một. Bất chợt — bên ngoài truyền đến tiếng động khe khẽ. Hình như là giọng Phó Đình Xuyên. Anh ta vì không thấy Ôn Oanh quay lại, bắt đầu sốt ruột đi tìm. Cửa bị gõ nhẹ mấy cái: “Ôn Oanh? Em ở trong đó à?