Giọng điệu của Cố Thanh Dư vẫn dịu dàng, thái độ ôn hòa lễ độ. Dù là từ chối người khác cũng không khiến ai thấy khó xử, chỉ khiến người ta tin rằng anh thật sự không biết chơi.

Lý Giai Duyệt có chút thất vọng. Biết vậy cô đã không chọn nơi này nếu biết Cố Thanh Dư không biết chơi bi-a.

Nhưng cô thật sự không rõ Cố Thanh Dư thích gì, đây đúng là một bước đi sai lầm. Lẽ ra cô nên hỏi thăm trước từ Ôn Oanh mới phải.

Thấy Cố Thanh Dư đã ngồi xuống cạnh Ôn Oanh, Lý Giai Duyệt bước tới, đưa gậy bi-a cho Ôn Oanh: “Cục cưng, chơi vài ván đi?

Ôn Oanh có chút hứng thú nên nhận lấy cây gậy rồi đứng dậy.

Lý Giai Duyệt vui mừng, nhân lúc Ôn Oanh rời chỗ liền ngồi xuống chỗ cô, quay sang định bắt chuyện với Cố Thanh Dư thì thấy anh mỉm cười gật đầu với cô, sau đó cũng đứng dậy đi về phía bàn bi-a.

Lý Giai Duyệt ngẩn người một chút, nhưng cũng không để tâm lắm, chỉ nghĩ chắc anh có hứng thú nên muốn xem người khác chơi như thế nào.

Cố Thanh Dư đã không còn ở đó, cô ngồi một mình cũng không có gì thú vị, đành đứng dậy theo.

Ôn Oanh tuy từng chơi bi-a nhưng thật ra cũng không rành lắm, đánh vài lần đều bị lệch.

Cô cầm gậy, cúi người định nhắm, thì bàn tay đang nắm lấy gậy bất ngờ bị ai đó phủ lên, sau lưng cũng dán vào một lồng ngực ấm áp.

“Tay phải cầm thế này…

Hương thơm quen thuộc dễ chịu xộc vào mũi, giọng nam dịu dàng trong trẻo khẽ vang bên tai, Ôn Oanh khựng lại, quay đầu nhìn.

Cố Thanh Dư cũng đang cúi đầu nhìn cô, qua tròng kính, Ôn Oanh thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt anh.

Mắt anh màu nâu, nhạt hơn người bình thường một chút, nhìn rất trong trẻo dịu dàng.

Ôn Oanh hỏi: “Không phải anh nói không biết chơi sao?

Cố Thanh Dư cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Lừa cô ta đấy.

Dường như trong tai vẫn còn vương hơi thở chưa tan hết của người đàn ông, Ôn Oanh lại ngẩn ra, thì giọng nói trong trẻo lại tiếp tục vang lên trên đầu cô: “Tập trung nào.

Cố Thanh Dư vòng tay ôm lấy cô, tay đỡ lấy eo cô: “Thả lỏng người ra.

Lý Giai Duyệt đã sững sờ từ lâu.

Cô đứng cách đó không xa, nhìn hai người trong tư thế thân mật mà lại không hề tự biết, nhất thời rơi vào im lặng.

Lý Giai Duyệt nghĩ, có lẽ Cố Thanh Dư chỉ là thân với Ôn Oanh hơn một chút, lại là bạn của Phó Đình Xuyên, nên vì nể mặt anh ta mới chủ động dạy Ôn Oanh.

Cô lắc lắc đầu, xua đi những suy nghĩ không nên có.

Lý Giai Duyệt bước lại vài bước: “Oanh Oanh, trước đây không phải tổng giám đốc Phó nhà cậu cũng dạy cậu sao? Sao giờ lại cần người dạy nữa vậy?

Câu này, dù nghe như trêu chọc và hỏi han, nhưng đồng thời cũng là lời nhắc nhở cho Cố Thanh Dư rằng: Ôn Oanh là người đã có vị hôn phu, anh nên biết giữ khoảng cách.

Nhưng Cố Thanh Dư dường như chẳng hề hiểu hàm ý trong lời cô, trái lại còn cúi đầu hỏi đầy hứng thú bên tai Ôn Oanh: “Đình Xuyên từng dạy em à?

“Ừ, từng dạy rồi.

Vừa lúc đánh trúng một bi, Ôn Oanh nở nụ cười tươi, tâm trạng rõ ràng rất tốt, thậm chí nhắc đến cái tên Phó Đình Xuyên cũng không còn thấy xui xẻo nữa.

“Cậu ta dạy thế nào?

Bàn tay Cố Thanh Dư siết chặt lấy tay cô, cúi người dán sát hơn, cười hỏi bên tai cô: “Cũng dạy giống tôi thế này sao?

Ôn Oanh bị hỏi đến phiền, nhíu mày đẩy anh ra: “Không thế thì thế nào?

Cố Thanh Dư bị đẩy ra nhưng không hề tức giận, vẫn cúi đầu hỏi tiếp: “Vậy là tôi dạy hay hơn hay cậu ta dạy hay hơn?

Câu này, rõ ràng là không ổn rồi.

Lý Giai Duyệt nhìn người đàn ông đã bắt đầu có phần ganh đua, hơi thở như nghẹn lại, nhưng cô không dám nói thêm gì nữa, vội vàng cúi đầu.

Hai người còn lại cũng rơi vào im lặng vì ngượng ngập.

Còn Ôn Oanh thì lại không nghĩ quá nhiều, cô chỉ cảm thấy Cố Thanh Dư nhắc đến Phó Đình Xuyên quá phiền phức.

Hồi đó cô thích chơi cùng Phó Đình Xuyên, anh ta cũng từng dắt cô đi chơi vài lần, nhưng tính tình lại không kiên nhẫn.

Mỗi lần cô nài nỉ anh ta dạy, anh ta chỉ dạy được vài lần rồi mất kiên nhẫn, sau đó bảo cô tự luyện ở góc bên kia.

So với anh ta, Cố Thanh Dư kiên nhẫn hơn nhiều, không ngại phiền hà.

Nhưng cô không muốn nói ra điều này.

“Không chơi nữa. Ôn Oanh ném gậy bi-a vào lòng Cố Thanh Dư rồi ngồi xuống sofa uống nước.

Cố Thanh Dư cũng đặt gậy bi-a trở lại chỗ cũ rồi ngồi xuống cạnh cô.

Lý Giai Duyệt lại im lặng.

Ban đầu cô bảo Ôn Oanh hẹn anh đến là muốn tạo cơ hội cho mình và Cố Thanh Dư.

Nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng Cố Thanh Dư là đang thích Ôn Oanh, không biết cô ấy và Phó Đình Xuyên có nhận ra chuyện này không.

Lý Giai Duyệt cắn răng, cảm thấy rất không cam lòng.

Ôn Oanh đã có một vị hôn phu tốt như thế, tại sao còn muốn giữ lấy người khác nữa?

Bi-a chơi không vui, mọi người chuyển sang quán bar nhỏ uống rượu, nghe nhạc.

Lý Giai Duyệt liếc nhìn hai người ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng còn cúi đầu thì thầm to nhỏ, rồi mở danh bạ điện thoại, cuối cùng xin được số của Phó Đình Xuyên từ một người quen.

Cô lấy cớ đi vệ sinh rồi gọi điện cho Phó Đình Xuyên.

Nghe nói là bạn của Ôn Oanh, Phó Đình Xuyên tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Những người bạn tự xưng của Ôn Oanh, anh còn không rõ sao? Ai nấy cũng chỉ biết lợi dụng cô, còn cô thì suốt ngày bị họ lừa gạt mà không hay biết.

Anh đã nói không biết bao nhiêu lần là đừng qua lại với những người đó, cô lại chẳng bao giờ nghe.

Phó Đình Xuyên đang định cúp máy, rồi gọi lại mắng người đã tiết lộ số của mình thì đúng lúc nghe thấy Lý Giai Duyệt nói: “Tổng giám đốc Phó, Oanh Oanh hiện đang ở tầng ba của quán Old Town Time, anh có muốn qua ngồi một chút không?

Nghĩ đến chuyện Phó Đình Xuyên dường như cũng không mặn mà gì với Ôn Oanh, lại còn nghe nói anh ta có tình nhân nhỏ.

Sợ anh ta từ chối, Lý Giai Duyệt vội vàng bổ sung: “Là Oanh Oanh muốn anh đến, nhưng anh biết rồi đấy, cô ấy sĩ diện, ngại mở lời nên mới nhờ tôi nói hộ.

Nhưng cô không biết rằng, ngay khi Phó Đình Xuyên nghe đến cái tên “Old Town Time, anh đã lập tức cầm áo khoác, sải bước ra khỏi cửa.

“Tôi đến ngay.

Chỉ để lại một câu như vậy, Phó Đình Xuyên đã cúp máy.

Lý Giai Duyệt từ nhà vệ sinh bước ra, lén liếc nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau, thấy họ không phát hiện ra gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không định làm gì quá đáng, chỉ là nghĩ, chờ Phó Đình Xuyên đến rồi thì Cố Thanh Dư cũng sẽ biết thu mình lại, dẹp bỏ những ý nghĩ không nên có.

Ôn Oanh ngoài gia thế hơn cô thì có gì hơn?

Chỉ cần anh ấy từ bỏ, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy được ưu điểm của cô.

Lý Giai Duyệt điều chỉnh lại nụ cười, bước lên vài bước, vừa định mở miệng thì bỗng có người “ồ lên một tiếng:

“Ơ, chẳng phải là Ôn Oanh sao?

Giọng nữ trong trẻo, mang theo vài phần kinh ngạc và ý cười.

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Người phụ nữ ấy vóc dáng mảnh mai, dung mạo đoan trang dịu dàng, rất tự nhiên bước về phía họ.

“Hứa Nghiên Tịch. Ôn Oanh nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu.

Hứa Nghiên Tịch hoàn toàn làm ngơ trước thái độ đó, lại nhìn sang Cố Thanh Dư, ánh mắt hơi dừng lại, mỉm cười chào hỏi: “Thì ra anh Cố cũng có mặt à?

Dù không thân thiết, nhưng người cùng một tầng lớp xã hội thì ít nhiều cũng biết mặt nhau.

Cố Thanh Dư nhấc ly rượu, mỉm cười gật đầu đáp lễ, coi như đã chào hỏi xong.

Hứa Nghiên Tịch lại nhìn về phía Ôn Oanh: “Tôi ngồi đây được không?

Ôn Oanh cau mày định từ chối, nhưng Hứa Nghiên Tịch dường như đã đoán trước cô sẽ nói gì, liền nhanh tay ngồi xuống bên cạnh cô trước khi cô kịp mở miệng.

Cô ta còn mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé.

“Thật là mặt dày. Ôn Oanh liếc cô ta một cái, rồi dứt khoát đứng dậy ngồi sang ghế đối diện.

Cô ghét nhất chính là loại người như Hứa Nghiên Tịch, ai mà muốn ngồi cạnh cô ta chứ?

Hứa Nghiên Tịch chẳng thấy ngại ngùng gì, trái lại còn thản nhiên cười nhẹ: “Chúng ta không phải là bạn bè sao?

“Ai là bạn cô?

“Ít nhất cũng quen từ nhỏ rồi mà, sao cậu lại vô tình thế được?

Cố Thanh Dư nghe hai người nói chuyện, ánh mắt hơi trầm xuống, trong đầu chợt nhớ đến cách mà Ôn Oanh từng đối xử với mình lúc đầu.

Lại nhìn Hứa Nghiên Tịch — từ lời nói đến hành động.

Cố Thanh Dư im lặng.

Hình như anh đã hiểu vì sao trước đây Ôn Oanh lại ghét mình đến vậy.

Lý Giai Duyệt thấy Ôn Oanh rời đi, chỗ cạnh Cố Thanh Dư để trống, lập tức nghĩ cơ hội đã tới.

Cô bước lên một bước, vừa định ngồi xuống thì Hứa Nghiên Tịch đã nghiêng người sát lại gần Cố Thanh Dư hơn, còn mỉm cười áy náy nói: “Xin lỗi nhé, làm phiền cô ngồi chỗ khác được không?

Lý Giai Duyệt tức đến mức suýt vẹo mũi, nhưng cô không dám đụng vào nhà họ Hứa, chỉ đành miễn cưỡng đi tìm chỗ khác ngồi.

Không lâu sau, Phó Đình Xuyên đến nơi.

Thấy Cố Thanh Dư cũng có mặt, anh thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó lại trông thấy Hứa Nghiên Tịch ngồi cạnh anh, ánh mắt hơi ngừng lại.

Ôn Oanh nhìn thấy anh đến, lập tức cau mày: “Ai gọi anh ta đến?

Ánh mắt Cố Thanh Dư lướt qua mặt Lý Giai Duyệt, cụp mắt không nói gì.

Phó Đình Xuyên khựng lại một chút, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ôn Oanh vì sĩ diện nên không tiện mở lời, bèn bước đến ngồi xuống bên cạnh cô.

Ôn Oanh vừa định đứng dậy thì đã bị Phó Đình Xuyên ấn xuống.

Anh liếc nhìn mọi người xung quanh, hạ giọng nói: “Ôn Oanh, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?

Anh muốn xin lỗi và giải thích với cô, nhưng nơi này đông người, không tiện.

Nhưng Ôn Oanh căn bản không thèm để ý: “Tôi chẳng có gì để nói với anh.

Ban đầu Ôn Oanh còn nghĩ mình cũng có lỗi, cảm thấy áy náy nên mới cố duy trì quan hệ, nghĩ chỉ cần dỗ dành vài câu cũng được.

Sau này cô mới hiểu, có một số người tuyệt đối không thể dỗ, càng dỗ càng được đà lấn tới. Bề ngoài hòa thuận là đủ rồi.

Nhưng kể từ sau buổi tiệc hôm đó, cô đã chẳng buồn duy trì cái gọi là “bề ngoài hòa thuận” nữa.

Có những người, càng cho họ thể diện, họ càng chà đạp lên mặt mình.

Nếu đã thế thì chẳng ai cần giữ mặt mũi cả.

Cho nên lúc này, Ôn Oanh chẳng thèm giữ chút thể diện nào cho Phó Đình Xuyên.

Phó Đình Xuyên nhìn quanh một lượt, biết cô không muốn nói chuyện riêng, đành thở dài: “Xin lỗi Ôn Oanh, anh biết hôm đó anh sai rồi, anh đã hiểu lầm em. Em tha thứ cho anh được không?

Mọi người xung quanh đều bất ngờ.

Ai mà chẳng biết Phó Đình Xuyên là người sĩ diện, hiếm khi chịu cúi đầu với ai, vậy mà hôm nay lại cúi đầu với Ôn Oanh?

Không phải vẫn đồn rằng Phó Đình Xuyên không thích Ôn Oanh, còn Ôn Oanh thì yêu anh ta đến khổ sao?

Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì đâu có giống?

Không những không giống, mà còn như hoàn toàn ngược lại.

Bởi vì Ôn Oanh chẳng hề lay động chút nào, càng không nói đến tha thứ, cô cau mày, dịch người ra xa: “Đừng làm phiền tôi.

Giờ mới nói là hiểu lầm, vậy trước đó anh ta ở đâu?

Cố Thanh Dư chỉ là một người ngoài cuộc, chưa cần xem camera đã tin cô.

Còn Phó Đình Xuyên – vị hôn phu của cô – không chỉ không tin cô mà còn đứng về phía người ngoài để lên án cô.

Bây giờ lại có mặt mũi đến xin cô tha thứ?

Thấy cô như vậy, Phó Đình Xuyên lại nắm tay cô, thành khẩn hứa hẹn: “Ôn Oanh, đừng như vậy. Anh thật sự biết mình sai rồi, là anh hiểu lầm em, cũng không nên để em lại một mình. Nhưng chúng ta là người sắp cưới, sẽ sống cả đời bên nhau, em thật sự không thể tha thứ cho anh một lần sao?

Nghe đến câu “sẽ sống cả đời bên nhau, ngón tay Cố Thanh Dư nhẹ gõ một cái lên thành ly thủy tinh đang cầm.

Ánh mắt anh rơi vào bàn tay đang nắm lấy tay Ôn Oanh, con ngươi sau lớp kính trầm xuống.

Chưa đợi Ôn Oanh lên tiếng, anh đã đứng dậy trước, khóe môi cong lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Xin lỗi, thất lễ một chút.