“Anh đang nhìn gì thế?

Thấy anh hình như đang nhìn ra phía cửa, Ôn Oanh cũng thuận theo ánh mắt anh nhìn ra ngoài.

Cố Thanh Dư hơi nghiêng đầu về phía cô, chắn tầm nhìn của cô lại: “Không có gì đâu.

Thấy cô còn định nhìn nữa, anh liền cười kéo cô lại gần: “Đi thôi, chẳng phải em nói đói rồi sao?

“Làm gì vậy chứ? Ôn Oanh hơi xoay người, có phần không thoải mái vì hành động thân mật giữa chốn đông người của anh.

Dù sao hai người cũng không phải là đang yêu nhau.

Nhưng Cố Thanh Dư lại như chẳng mảy may để tâm, chỉ mỉm cười.

Ôn Oanh lườm anh một cái, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Hai người được nhân viên phục vụ dẫn vào chỗ ngồi, gọi món xong, ăn cũng gần xong thì Ôn Oanh đứng dậy đi vệ sinh.

Phó Đình Xuyên nhận được điện thoại của Dịch Kiệt xong liền vội vàng chạy tới.

Chỉ là nơi này cách chỗ anh ở hơi xa, đến nơi cũng đã hơn nửa tiếng trôi qua.

Phó Đình Xuyên đi một vòng trong nhà hàng mà vẫn không tìm thấy người.

Anh nghiêng đầu, lại bất ngờ thấy một người ngoài dự đoán.

Cố Thanh Dư?

Phó Đình Xuyên khựng lại một chút, thấy anh hình như cũng đang nhìn về phía mình, tưởng rằng anh đã trông thấy mình, định cất lời chào thì lại thấy anh đột nhiên đứng dậy, đi về hướng khác.

Phó Đình Xuyên tưởng anh chưa thấy mình, liền định bước tới chào hỏi.

Nhưng vừa đi được vài bước, anh liền khựng lại.

Trước mắt anh là hai người đang ôm hôn nhau, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn sững sờ.

Chỉ thấy người con gái bị Cố Thanh Dư ôm chặt trong lòng bằng một tư thế đầy chủ động, anh cúi đầu hôn cô thật sâu, nhưng vì góc nhìn bị che khuất nên Phó Đình Xuyên không thấy rõ gương mặt cô gái.

Chỉ loáng thoáng thấy cằm cô hơi ngửa lên, làn da trắng mịn, cùng với vành tai trái tinh xảo, trong suốt, không đeo bất cứ phụ kiện nào.

Phó Đình Xuyên chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi.

Anh nhớ lại lời Cố Thanh Dư nói hồi sáng: có người mình thích. Có lẽ chính là cô gái này.

Không ngờ tiến triển nhanh như vậy, sáng còn nói chưa phải bạn gái, giờ đã hôn nhau rồi.

Phó Đình Xuyên lắc đầu, giờ anh đang gấp tìm Ôn Oanh, không muốn quấy rầy người khác thân mật.

Từ lúc Dịch Kiệt gọi điện đến giờ cũng gần một tiếng rồi, đã gần bốn giờ, qua giờ cơm trưa lâu rồi.

Có lẽ lúc Dịch Kiệt nhìn thấy Ôn Oanh, cô đã ăn gần xong rồi.

Nói cách khác, rất có thể cô đã rời đi rồi.

Phó Đình Xuyên quay người định gọi điện cho Ôn Oanh thì bỗng nghe thấy phía sau vang lên tiếng chuông điện thoại.

Anh quay lại nhìn, tiếng chuông vừa dứt thì điện thoại trong tay cũng phát ra âm thanh cuộc gọi bị ngắt.

Phó Đình Xuyên sững lại, nghi hoặc quay đầu nhìn, nhưng hai người vừa ôm hôn kia đã không thấy đâu nữa.

Anh lắc đầu, cầm điện thoại rời khỏi nhà hàng.

“Anh làm gì vậy?

Ôn Oanh hoàn toàn không biết chuyện gì, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, có phần tức giận.

Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì bất ngờ bị Cố Thanh Dư kéo vào lòng hôn một trận, làm cô giật cả mình.

Sau đó anh lại đột ngột kéo cô vào một phòng chứa đồ bên cạnh.

Hương sữa tắm trên cơ thể hai người hòa quyện vào nhau, khó phân biệt rõ ràng.

Cố Thanh Dư cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, giọng dịu dàng pha ý cười: “Chỉ là đột nhiên muốn hôn em.

Ôn Oanh mặt bỗng đỏ ửng, nói đúng ra thì chuyện thân mật hơn nữa bọn họ cũng đã làm rồi, chẳng có gì phải ngượng.

Nhưng giờ nghe anh nói vậy, tim cô lại nóng lên một cách khó hiểu.

Ôn Oanh mắng một câu: “Đồ thần kinh.

Rồi đưa tay đẩy anh ra: “Ra ngoài thôi.

Cố Thanh Dư lại nắm lấy tay cô, kéo vào lòng: “Chờ chút.

“Làm gì? Ôn Oanh cảnh giác, nghi ngờ nhìn anh, “Anh không định làm ở đây đấy chứ?

Cố Thanh Dư bật cười bất đắc dĩ: “Em nghĩ đi đâu vậy?

“Chỉ đùa thôi mà.

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, anh đột nhiên hỏi một cách trầm lặng:

“Nếu như em gặp Đình Xuyên, cậu ta cầu xin em đi cùng, em sẽ đi với cậu ta chứ?

“Lại nhắc đến anh ta làm gì? Ôn Oanh cảm thấy xui xẻo, vừa định đẩy anh ra để đi ra ngoài thì tay lại bị siết chặt.

Cô ngẩng đầu lên, liền va vào đôi mắt u tối của người đàn ông trước mặt.

Ôn Oanh khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao anh cứ phải hỏi vấn đề này. Cô suy nghĩ rồi đáp: “Còn tùy tình huống.

Nếu là chuyện gì đó xảy ra với gia đình cô thì chắc chắn cô sẽ phải đi, nhưng tình huống như thế gần như không thể xảy ra.

Trước hết là Phó Đình Xuyên vốn dĩ sẽ không bao giờ cầu xin cô.

Thứ hai là gia đình cô thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Nghe xong câu trả lời, ánh mắt của Cố Thanh Dư trầm hẳn xuống. Ôn Oanh thấy lạ liền hỏi: “Hỏi chuyện đó làm gì vậy?

Cố Thanh Dư lắc đầu, cúi xuống khẽ hôn lên khóe môi cô, mỉm cười nói: “Đi thôi.

Ôn Oanh bị kéo ra ngoài, ánh mắt vẫn còn chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Phó Đình Xuyên đâu.

Xem ra chỉ là hỏi vu vơ thôi.

Cô cũng không nghĩ nhiều, thanh toán xong liền rời khỏi nhà hàng.

Ban đầu còn tưởng ăn xong Cố Thanh Dư sẽ đưa cô về nhà như mọi lần, ai ngờ anh lại đưa cô đến một cửa hàng trang sức.

Với thân phận tiểu thư nhà họ Ôn – một đại gia tiêu xài bạo tay, thì không có thương hiệu cao cấp nào là không biết đến cô.

Cố Thanh Dư trước đây cũng từng theo mẹ đến đây, nhân viên cửa hàng dĩ nhiên cũng nhận ra anh.

Cả hai người xuất hiện ở đây đều không có gì lạ, nhưng cùng nhau xuất hiện thì quả thật hơi bất ngờ.

Nhìn tay họ nắm chặt nhau, nhân viên cửa hàng sững người mất một lúc, nhưng vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, niềm nở chào đón và mời hai người vào phòng VIP riêng.

“Cô Ôn hôm nay muốn xem trang sức gì ạ? Chúng tôi vừa nhập về bộ sưu tập mới, rất hợp với phong cách của cô, cần tôi giới thiệu qua không?

Ôn Oanh theo thói quen gật đầu: “Vậy thì xem thử đi.

Chẳng mấy chốc, nhân viên liền mang ra một loạt trang sức lấp lánh đặt trước mặt Ôn Oanh, rồi bắt đầu giới thiệu từng món một.

Ôn Oanh nghe mà thật ra chẳng mấy hứng thú, nhưng vì cô có tiền, đã quen tiêu xài như vậy, nên theo phản xạ cũng định gật đầu bảo gói hết lại.

Một bàn tay thon dài bỗng cầm lấy đôi bông tai bên cạnh, ướm thử bên tai cô.

Ôn Oanh quay lại, thấy Cố Thanh Dư mỉm cười nói: “Đôi bông tai này đẹp đấy.

Cô nhìn kỹ lại – là một đôi bông tai màu tím, phối với chiếc váy trên người cô hôm nay trông khá hợp.

“Muốn thử không? Anh hỏi.

Ôn Oanh rất ít khi thử đồ trong cửa hàng, vì mỗi lần ra ngoài, trang phục và trang sức trên người cô đều đã được phối sẵn, không có chuyện thay đổi.

Thường thì thấy món nào ưng ý sẽ bảo nhân viên gói luôn, mang về.

Nhưng hôm nay thì khác.

Ôn Oanh sờ sờ vành tai trống trơn của mình, gật đầu: “Vậy thử xem sao.

Cố Thanh Dư đứng dậy, nhẹ nhàng vén những sợi tóc bên tai cô, dùng tay đeo bông tai lên vành tai trắng nõn.

Nhân viên đứng bên quan sát, ánh mắt lướt tới lướt lui giữa hai người, biểu cảm có phần ngượng ngập.

Cô nhớ rõ vị hôn phu của cô Ôn là tổng giám đốc Phó mà? Sao giờ lại…

Quả là giới thượng lưu thật phức tạp.

Nhưng ngành của họ đều có ký cam kết bảo mật thông tin khách hàng, chuyện không nên nói thì tuyệt đối không nói lung tung.

Cố Thanh Dư đeo xong bông tai, còn giúp cô vuốt tóc, khen: “Rất đẹp.

“Thật à? Để tôi xem. Ôn Oanh cầm gương lên soi, khóe miệng khẽ cong: “Cũng tạm.

Cố Thanh Dư quay sang nói với nhân viên: “Tính tiền, cảm ơn.

Nhân viên hơi bất ngờ: “Không xem thêm cái khác nữa sao ạ?

Ôn Oanh vẫn còn soi gương, Cố Thanh Dư liếc nhìn cô, thấy cô cũng không có vẻ quan tâm tới món nào khác nên lắc đầu: “Không cần.

Nhân viên có phần thất vọng, Ôn Oanh định lấy thẻ trong túi ra, nhưng tay đã bị Cố Thanh Dư giữ lại.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy anh cười bảo: “Em không phải làm rơi bông tai ở nhà tôi sao? Coi như tôi đền bù cho em.

Nói rồi, anh đưa thẻ của mình cho nhân viên.

Nhân viên nhận lấy rồi rời khỏi phòng để thanh toán.

Ôn Oanh vốn chẳng thiếu tiền cũng chẳng thiếu trang sức, nhưng thật ra chưa từng có ai chủ động mua cho cô những món đồ thế này. Ít nhất thì Phó Đình Xuyên chưa từng.

Không những chưa từng mua, e là đến cả đồ cô từng đeo anh ta cũng chẳng nhớ nổi.

So ra thì, người tình như Cố Thanh Dư đúng là quá đạt tiêu chuẩn.

Tâm trạng Ôn Oanh rõ ràng tốt lên, đôi mắt cong cong nở nụ cười, cả gương mặt trông rạng rỡ hẳn.

Cố Thanh Dư lòng khẽ rung động, nghiêng người lại gần, thì thầm bên tai: “Tối nay ở lại nhé?

“Được thôi. Tâm trạng cô tốt thì rất dễ nói chuyện, gật đầu cái rụp.

Cố Thanh Dư bật cười khe khẽ, mà nụ cười có chút khó đoán.

Phó Đình Xuyên đúng là không oan.

Một cô gái dễ dỗ như thế, không hiểu sao lại bị anh ta làm cho suốt ngày tức giận đến mức ai cũng biết tính tình cô tệ.

Ôn Oanh không biết anh đang nghĩ gì, chỉ tò mò hỏi: “Hôm trước tôi nói muốn đến nhà anh, anh còn tỏ vẻ không vui, sao giờ lại chủ động mời tôi?

Cô chậc một tiếng, đẩy anh ra, đứng dậy.

“Tôi đã nói rồi mà, anh chỉ giả vờ nghiêm túc thôi, diễn giỏi thật đấy.

“Miệng thì nói không, trong lòng lại thích chết đi được.

Về điểm này, có lẽ trước kia Cố Thanh Dư sẽ không đồng tình, nhưng bây giờ anh chỉ im lặng.

Đàn ông nghiêm túc ư?

Chẳng qua là lý trí và bản năng giằng co, cuối cùng xem ai thắng mà thôi.

Nhưng thỉnh thoảng chiều theo lòng mình một lần, cũng chẳng sao cả.

Ra khỏi cửa hàng trang sức, điện thoại của Ôn Oanh lại vang lên. Cô bấm nghe: “Lý Giai Duyệt, cậu tìm tôi có chuyện gì?

Không biết trong điện thoại nói gì, Ôn Oanh liền nhìn Cố Thanh Dư bằng ánh mắt kỳ quái.

Cúp máy xong, Cố Thanh Dư hỏi: “Sao thế?

“Cô bạn hôm trước của tôi thích anh rồi, nhờ tôi hẹn anh giùm.

Tuy không nói thẳng nhờ cô làm mai, nhưng lời lẽ trong cuộc gọi rõ ràng là đang hỏi dò chuyện của anh, cộng thêm chuyện lần trước, Ôn Oanh không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu rõ dụng ý của Lý Giai Duyệt.

“Vậy nên?

“Tôi đồng ý rồi.

Ánh mắt Cố Thanh Dư trầm xuống.

Ôn Oanh thì chẳng để tâm: “Dù sao cũng chẳng có việc gì, đi xem thử thôi mà.

“Thời Quang Cựu Thành là khu vui chơi giải trí lớn, trang thiết bị đầy đủ, có mọi thứ.

Lúc Ôn Oanh đến, Lý Giai Duyệt và hai cô gái khác đã có mặt, có lẽ sợ Cố Thanh Dư ngại, nên còn gọi thêm một nam sinh đến.

Mọi người đang chơi bi-a, thấy hai người cùng xuất hiện thì hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều – dù sao Ôn Oanh là người đã có vị hôn phu.

Lý Giai Duyệt còn nghĩ Ôn Oanh tốt thật, nói giúp là giúp, mang người đến thật luôn.

Dưới sự thúc giục của mọi người, Lý Giai Duyệt hơi ngượng ngùng bước đến: “Anh Cố, em không rành lắm, anh có thể dạy em được không?

Ôn Oanh lập tức hiểu ra, hóa ra lý do đến chơi bi-a hôm nay chính là chiêu này của Lý Giai Duyệt.

Cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Cố Thanh Dư liếc cô một cái, mỉm cười từ chối: “Xin lỗi, tôi cũng không biết chơi.