Anh lại ngẩn người: “Anh Cố... là Cố nào cơ?

Là Cố Thanh Dư sao? Tim Phó Đình Xuyên đập mạnh một nhịp, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Vừa hỏi, anh vừa cúi đầu mở màn hình giám sát.

Trong đoạn ghi hình, sau khi Ôn Oanh tức giận cúp máy, cô lập tức kéo cửa một chiếc Maybach màu đen rồi chui vào. Ở hàng ghế sau còn có một người đàn ông khác, nhưng lại không thấy rõ mặt.

Sắc mặt Phó Đình Xuyên thay đổi, anh vội cướp lấy chuột, tua lại đoạn hình và dừng tại khoảnh khắc người đàn ông lên xe.

Đúng là Cố Thanh Dư.

Nhận ra điều đó, Phó Đình Xuyên luống cuống cầm điện thoại vừa gọi cho Cố Thanh Dư, vừa chạy vội ra ngoài.

Thật ra chính anh cũng không hiểu mình đang hoảng loạn cái gì, rõ ràng biết hai người họ là không thể nào.

Nhưng Cố Thanh Dư tính cách tốt, đối xử với người khác dịu dàng và bao dung, hôm nay còn giúp đỡ Ôn Oanh.

Còn bản thân anh, với tư cách là vị hôn phu, không những không tin tưởng Ôn Oanh mà còn liên tục hiểu lầm và trách móc cô, cuối cùng lại bỏ mặc cô một mình.

Trong lòng Phó Đình Xuyên vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, anh sợ rằng Ôn Oanh sẽ vì thế mà thất vọng với mình, rồi chuyển sang có cảm tình với Cố Thanh Dư.

Anh gọi đi gọi lại nhưng Cố Thanh Dư vẫn không bắt máy.

Phó Đình Xuyên vừa kinh ngạc vừa khó tin.

Nghĩ đến tiếng kêu thất thanh ngắn ngủi của Ôn Oanh, mí mắt anh giật mạnh, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.

Phó Đình Xuyên ra hiệu tài xế lái xe đến nhà Cố Thanh Dư, cắn răng không cam lòng tiếp tục gọi cho anh ta, còn bảo tài xế gọi cho Ôn Oanh nữa.

Anh tự nhủ phải bình tĩnh, đừng suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn sự việc không như mình tưởng đâu. Ôn Oanh chỉ là nhờ Cố Thanh Dư đưa một đoạn thôi, chuyện đó là bình thường.

Ôn Oanh yêu anh đến vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì với Cố Thanh Dư được chứ.

Cố Thanh Dư là bạn thân từ nhỏ của anh, tình cảm sâu đậm, sao có thể phản bội anh, dây dưa với vị hôn thê của bạn bè được.

Nhưng dù tự thuyết phục mình bao nhiêu lần, trong đầu anh vẫn không thể ngăn nổi những hình ảnh tưởng tượng về việc hai người kia ở bên nhau.

Xe chạy đến nhà họ Cố, bảo vệ nhận ra Phó Đình Xuyên nên lập tức cho vào.

Anh nhắm mắt lại, gạt bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, rồi bước vào cổng nhà họ Cố.

Bà Cố nhìn thấy anh thì hơi bất ngờ: “Đình Xuyên, sao giờ này con lại đến đây? Tìm Thanh Dư à? Nó chưa về đâu.

Chưa về... Phó Đình Xuyên siết chặt bàn tay, mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh hỏi: “Dì Cố có biết cậu ấy đi đâu không ạ?

Bà Cố cảm thấy kỳ lạ, sao lại tìm người đến tận nhà?

“Không phải nó đi dự tiệc thương mại sao? Nhưng giờ chắc cũng sắp về rồi. Bà Cố nhìn trời đã tối đen, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?

“Là thế này ạ, hôm nay con và vị hôn thê Ôn Oanh cùng đi dự tiệc, giữa chừng có chút việc nên con rời đi, sau đó không liên lạc được với cô ấy. Con sợ cô ấy xảy ra chuyện, nên tra lại camera giám sát thì thấy cô ấy đi xe của Thanh Dư. Con muốn hỏi xem cậu ấy có biết Ôn Oanh đang ở đâu không, nhưng gọi mãi mà không ai nghe máy.

“Đi xe của Thanh Dư à? Bà Cố hiểu con trai mình, tuy bề ngoài ôn hòa nhưng thực chất không phải người hay lo chuyện bao đồng.

Bà bất chợt nhớ đến dấu vết trên xương quai xanh của Cố Thanh Dư hôm trước, lập tức thấy tim đập mạnh.

Nhưng không thể nào.

Bà là người nuôi dạy con trai, dẫu nó có tệ thế nào cũng không đến mức làm chuyện trái đạo lý với vị hôn thê của bạn thân.

Bà Cố gạt bỏ suy nghĩ đó: “Có lẽ nó không để ý đến điện thoại thôi, con thử gọi lại xem sao?

Phó Đình Xuyên gọi lại ngay trước mặt bà, nhưng vẫn không ai nghe.

Bà Cố dứt khoát cầm điện thoại bàn trong phòng khách gọi thử: “Để dì gọi xem sao.

Vẫn không ai nghe máy.

Bà Cố bất giác thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Phó Đình Xuyên: “Vẫn không ai nghe.

“Chắc bận nên không để ý điện thoại. Bà Cố an ủi, “Đừng quá lo, chỉ là tạm thời chưa liên lạc được thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Phó Đình Xuyên cũng hy vọng mọi chuyện không có gì, anh cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.

Anh cho người kiểm tra lịch sử đặt phòng khách sạn của cả hai người, rồi tra luôn cả tài sản đứng tên họ, đi từng nơi một để tìm, gần như lục tung cả đêm.

Cuối cùng, sáng hôm sau, anh tìm đến được bệnh viện thuộc tập đoàn Cố thị.

Vừa nghe nhắc đến bác sĩ Cố, cô y tá liền nói: “Bác sĩ Cố đang ở trong phòng mổ, dạo này anh ấy bận lắm, ngày nào cũng có người đặt lịch, bận rộn đến mức không ngủ không nghỉ. Nếu anh muốn gặp bác sĩ Cố thì chắc còn phải đợi lâu đấy ạ.

Nghe vậy, Phó Đình Xuyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh nghĩ, Cố Thanh Dư không nghe máy có lẽ là do đang làm việc.

Đồng thời, trong lòng cũng dâng lên chút xấu hổ – bản thân lại nghi ngờ người bạn thân và vị hôn thê của mình, đúng là không nên chút nào.

Nhưng rõ ràng Ôn Oanh đã đi xe của Cố Thanh Dư, cộng thêm tiếng kêu ngắn đó, Phó Đình Xuyên lại càng lo cô đã gặp chuyện.

Nhưng tạm thời không tìm được Ôn Oanh, anh chỉ còn cách đợi Cố Thanh Dư xong việc để trực tiếp hỏi rõ ràng.

Và lần đợi này, kéo dài tận hai ba tiếng đồng hồ.

Lúc Cố Thanh Dư đi ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Phó Đình Xuyên với đôi mắt đầy tia máu, hoàn toàn không còn vẻ phong độ tự tin như trước đó.

Vừa nhìn thấy anh, câu đầu tiên anh ta nói là:

“Thanh Dư, Ôn Oanh đâu rồi?”

Giọng của Phó Đình Xuyên khàn đặc, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

Ánh mắt Cố Thanh Dư lướt qua gương mặt anh ta, chẳng hề bận tâm vì sao anh ta lại biến thành bộ dạng này.

Anh đẩy gọng kính không viền trên sống mũi, mỉm cười, chậm rãi hỏi lại:

“Vị hôn thê của cậu, sao lại đến hỏi tôi?”

Phó Đình Xuyên ngẩn người, nhất thời cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Đúng vậy, nếu không phải anh ta tự mình bỏ rơi Ôn Oanh, thì vị hôn thê của mình làm gì đến nỗi phải hỏi người khác?

Anh ta há miệng, vẻ mặt uể oải:

“Xin lỗi, nhưng bây giờ tôi không tìm thấy cô ấy. Tôi xem camera thì thấy cô ấy lên xe cậu đi. Cô ấy bảo cậu đưa cô ấy đi đâu vậy?”

Cố Thanh Dư cụp mắt, giọng điệu bình thản không chút dao động:

“Cậu không bằng tự đi hỏi cô ấy thì hơn.”

Phó Đình Xuyên nghe vậy liền sốt ruột:

“Tôi gọi cho cô ấy mãi mà không ai bắt máy. Tôi đang lo lắng không biết cô ấy có gặp chuyện gì không. Thanh Dư, nếu cậu biết thì nói tôi biết đi, đừng vòng vo nữa!”

Cố Thanh Dư nhớ đến người vẫn còn đang ngủ say trên giường mình trước khi anh rời khỏi nhà, không mấy để tâm mà khẽ cười:

“Tôi nghĩ chắc không có chuyện gì đâu.”

Phó Đình Xuyên nhíu mày:

“Sao cậu biết?”

Ánh mắt anh ta lộ vẻ nghi ngờ, nhưng Cố Thanh Dư đã quay người đi:

“Không bằng cậu thử gọi lại cho cô ấy xem?”

Phó Đình Xuyên có chút phiền lòng. Gọi lại thì có ích gì? Nãy giờ gọi bao nhiêu lần cũng không ai bắt máy.

Dù trong lòng nghĩ thế, anh ta vẫn cầm điện thoại gọi lại cho Ôn Oanh.

Điều bất ngờ là lần này cuộc gọi lại được kết nối.

Đầu dây bên kia là giọng Ôn Oanh khàn khàn, mơ màng như vừa tỉnh ngủ:

“Alo? Ai vậy?”

Tim Phó Đình Xuyên như đập mạnh mấy nhịp. Anh ta vừa định mở miệng thì đầu bên kia dường như nhìn thấy màn hình điện thoại, nhận ra là ai, liền lẩm bẩm một câu:

“Lại là anh à, phiền chết đi được.”

Rồi “cạch” một tiếng, cô dứt khoát cúp máy.

Biết cô không sao, Phó Đình Xuyên thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn điện thoại, lại có chút nghi hoặc nhìn sang Cố Thanh Dư:

“Sao cậu biết lần này cô ấy sẽ nghe máy?”

Cố Thanh Dư ngồi xuống ghế trong văn phòng, ánh mắt sau tròng kính khẽ cười:

“Đoán thôi, buổi tối chắc cô ấy để chế độ im lặng.”

Anh ngừng một chút, rồi lại cụp mắt cười:

“Huống hồ cô ấy còn đang giận cậu mà.”

Đang giận thì tất nhiên sẽ không nghe điện thoại. Sáng sớm mới tỉnh ngủ, đề phòng chưa đủ, có khi còn chưa kịp nhìn xem ai gọi đến thì đã bắt máy rồi.

Phó Đình Xuyên thấy cũng có lý. Nghĩ đến việc cả đêm qua mình lo lắng, suy đoán, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn.

Anh quay sang cười với Cố Thanh Dư:

“Cảm ơn cậu, Thanh Dư.”

Cố Thanh Dư hơi cong môi, nụ cười có phần khó hiểu.

Phó Đình Xuyên lại nghĩ đến chuyện Ôn Oanh vừa nghe giọng mình đã cúp máy, trong khi vẫn chưa biết cô đang ở đâu, bất giác thở dài:

“Nhưng cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc cô ấy bảo cậu đưa cô ấy đến đâu?”

Cố Thanh Dư cụp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, không trả lời trực tiếp:

“Cô ấy không muốn nói cho cậu biết, phải không?”

Nghĩ đến chuyện mình đã hiểu lầm Ôn Oanh tối qua, dẫn đến cớ sự hôm nay, Phó Đình Xuyên hơi lúng túng:

“Ừ thì…”

“Người ta không muốn gặp cậu, thì cho dù cậu biết cô ấy ở đâu cũng có ích gì?”

Cố Thanh Dư ngừng lại một chút, ánh mắt liếc qua quầng thâm dưới mắt anh ta, rồi khẽ cười:

“Tôi nghĩ… cậu nên về ngủ một giấc trước đã.”

Phó Đình Xuyên biết anh nói đúng, nhưng anh không muốn quay về ngủ ngay lúc này. Vì thế anh không cam lòng mà lặp lại:

“Giữa tôi và cô ấy chỉ là hiểu lầm thôi. Đợi tôi giải thích rõ, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng bây giờ tôi phải tìm được cô ấy trước đã. Cậu là bạn tốt nhất của tôi, phải giúp tôi mới đúng, sao lại giấu giếm giúp cô ấy chứ?”

Ánh mắt Cố Thanh Dư trở nên lạnh nhạt.

Phó Đình Xuyên biết, như vậy là anh không muốn nói.

Cố Thanh Dư từ trước đến nay đều như vậy – có nguyên tắc nghề nghiệp rõ ràng. Những điều người khác không cho tiết lộ thì dù có hỏi đến đâu cũng không moi ra được.

Phó Đình Xuyên hết cách, đành phải rời đi trước.

Trước khi đi, khóe mắt anh lướt qua thấy hình như Cố Thanh Dư đang nghịch gì đó trong tay.

Anh quay lại nhìn kỹ, phát hiện đó là một chiếc bông tai nữ, trên đó còn đính đá quý màu đỏ, nhìn là biết vô cùng đắt tiền.

Phó Đình Xuyên cảm thấy có chút quen mắt, như đã thấy ở đâu rồi.

Nhưng anh vốn chẳng hiểu gì về trang sức phụ nữ, chỉ nghĩ có thể mình từng thấy món tương tự ở hội đấu giá hay đâu đó.

Anh liền trêu chọc:

“Có bạn gái rồi à?”

Hỏi xong câu này, Phó Đình Xuyên lại cảm thấy kỳ lạ — hôm qua anh còn bảo là không có người mình thích cơ mà?

Nhưng nghĩ lại, anh lại nhớ đến lời Dịch Kiệt từng nói: “Có chuyện gì đó rồi đấy.

Có lẽ thật sự là có gì đó, chỉ là không muốn thừa nhận, hoặc hôm qua vừa cãi nhau.

Phó Đình Xuyên lại nghĩ đến mình và Ôn Oanh — chẳng phải cũng đang giận nhau đó sao?

Có lẽ bây giờ, nếu có ai hỏi Ôn Oanh rằng cô có thích ai không, cô nhất định cũng sẽ nói là không.

Nghĩ đến đây, Phó Đình Xuyên bật cười khổ — chuyện của bản thân còn chưa giải quyết xong, hơi đâu mà lo chuyện người khác?

“Bạn gái à? Cố Thanh Dư khẽ xoay chiếc bông tai trong tay, động tác khựng lại một chút, giọng nói mang theo ý cười như có như không.

Anh lắc đầu:

“Cũng không hẳn.”

Phó Đình Xuyên ngạc nhiên:

“Chưa theo đuổi được à?”

Cố Thanh Dư bỏ chiếc bông tai lại vào túi, khẽ ừ một tiếng, xem như thừa nhận.

“Ai vậy? Kén chọn quá à? Đến cả cậu mà cũng không lọt vào mắt cô ấy?”

Phó Đình Xuyên vừa kinh ngạc vừa thấy xấu hổ.

Cố Thanh Dư đã có người mình thích, vậy chắc chắn sẽ không có tình cảm với Ôn Oanh. Thế mà bản thân lại từng nghi ngờ anh, thật sự là quá không phải.