Người tài xế ngồi trên ghế lái bỗng sững sờ đến mức há hốc miệng, đang định nhìn qua gương chiếu hậu thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo của Cố Thanh Dư.

Anh ta lập tức ngồi ngay ngắn, không dám nhìn lung tung, cũng không dám thốt ra một lời nào.

Cố Thanh Dư mở miệng phân phó:

“Đến Ngự Thủy Loan.

“Tôi đã nói là muốn theo anh về nhà! Ôn Oanh nhấn từng từ, “Không phải về nhà tôi!

Cố Thanh Dư nhớ đến lần trước bị cô trêu đùa, chỉ cười nhạt:

“Em theo tôi về nhà, vậy em định lấy thân phận gì để về?

Ôn Oanh thản nhiên đáp:

“Tùy anh thôi, anh thích là được.

Cố Thanh Dư sắc mặt càng lúc càng lạnh:

“Tôi không thể đưa em về nhà.

“Là vì Phó Đình Xuyên bỏ rơi tôi nên anh cũng coi thường tôi à? Ôn Oanh cắn chặt môi, nhìn anh chăm chú.

Câu hỏi của cô khiến Cố Thanh Dư sững người. Anh vốn không hề có ý coi thường cô, chỉ là không muốn lại bị đùa giỡn nữa.

Anh luôn làm việc theo kết quả. Nếu Ôn Oanh đã không muốn hủy hôn, vậy giữa họ cũng chẳng cần tiếp tục.

Hơn nữa anh hiểu rất rõ, Phó Đình Xuyên chắc chắn là có tình cảm với Ôn Oanh, và cũng không hề có ý muốn từ hôn. Chỉ là cách làm của anh ta khiến người ngoài, cũng như chính bản thân anh và cả Ôn Oanh, đều hiểu lầm mà thôi.

Nếu đủ lý trí, anh nên nói rõ với cô rằng Phó Đình Xuyên thực sự thích cô, để họ giải tỏa hiểu lầm.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh xinh đẹp của Ôn Oanh, Cố Thanh Dư lại chẳng thốt ra nổi lời nào.

Trong khoảnh khắc ấy, anh nhớ lại dáng vẻ cô ngồi trên xích đu, vành mắt đỏ hoe.

Bị đôi mắt như vậy nhìn vào, thật sự chẳng ai có thể từ chối nổi.

“…Đến Bắc Đê Thự. Cuối cùng, anh đổi ý.

Cố Thanh Dư nghĩ, thật ra Phó Đình Xuyên cũng chẳng oan ức chút nào.

Bất kể lý do là gì, thì chuyện anh ta che chở người phụ nữ khác và trách mắng vị hôn thê của mình là sự thật. Anh ta bỏ rơi vị hôn thê để chăm sóc người khác cũng là sự thật.

Bắc Đê Thự là căn biệt thự riêng của Cố Thanh Dư, vốn dĩ anh định quay về nhà lớn, nhưng giờ có Ôn Oanh, rõ ràng nơi đó không còn thích hợp.

Tài xế dựng thẳng tai nghe, rảnh rỗi là lại muốn hóng chuyện hào môn.

Nghe đến cái tên “Phó Đình Xuyên, anh ta lập tức đoán được thân phận cô gái này, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Khi nghe thấy chỉ thị cuối cùng của Cố Thanh Dư, anh ta vội vã tỉnh táo lại, đạp ga lái xe đến Bắc Đê Thự.

Đến nơi, Cố Thanh Dư không xuống xe ngay mà liếc nhìn tài xế, giọng thản nhiên:

“Những gì nên nói và không nên nói, cậu rõ rồi chứ?

Tài xế lập tức gật đầu:

“Rõ, rõ ạ. Cậu chủ cứ yên tâm.

Anh ta chỉ hóng chuyện chút thôi, đâu dám lan truyền? Công việc này lương cao, việc nhàn lại thoải mái, anh ta đâu nỡ để mất?

Ôn Oanh đóng cửa xe, quan sát xung quanh một lượt rồi bĩu môi có vẻ không hài lòng:

“Nơi này nhìn chẳng ra sao cả, đến một bông hoa cũng không có, trông lạnh lẽo ghê.

Cô vẫn thích nơi nào náo nhiệt một chút.

Cố Thanh Dư mỉm cười:

“Tôi đâu có thời gian trồng hoa.

“Anh không cần tự trồng, thuê người làm là được mà. Như Ngự Thủy Loan chẳng hạn, có cả người làm vườn riêng để chăm sóc hoa cỏ.

Cố Thanh Dư không đáp lời, bởi anh vốn không thích ai xâm phạm không gian riêng của mình.

Anh đưa cô vào phòng khách, mỉm cười hỏi:

“Muốn uống gì không?

Ôn Oanh ngồi xuống ghế sofa, nghĩ ngợi rồi nói:

“Cho tôi ly rượu đi.

Ở đây mọi thứ đều rất đầy đủ, thậm chí còn có cả hầm rượu riêng dưới tầng hầm.

Anh rót cho cô một ly rượu vang đỏ, đưa cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh:

“Độ cồn thấp, nhưng không biết mùi vị thế nào, em thử xem.

Ôn Oanh uống một ngụm, thấy cũng ổn, vị có chút ngọt.

Cố Thanh Dư hỏi cô:

“Thế nào? Ngon không?

“Anh tự thử thì biết. – Cô đáp lại.

Cố Thanh Dư vừa cười, vừa định rót cho mình một ly, thì bỗng môi anh bị một thứ mềm mại áp lên.

Ôn Oanh nghiêng người hôn lên môi anh, trên môi cô còn vương mùi thơm nồng của rượu vang, cùng một chút ngọt ngào.

Cô cười như một con mèo trộm cá:

“Sao? Ngon không?

Ánh mắt Cố Thanh Dư dưới tròng kính trở nên u tối, không nói gì. Ôn Oanh lại hôn anh thêm một cái.

Cô theo anh về nhà vốn chẳng có ý tốt, làm sao có thể chỉ uống rượu cho xong?

Ôn Oanh khẽ di chuyển cơ thể, đầu tiên là quỳ gối bên cạnh anh, sau đó thẳng thừng ngồi lên đùi anh, từng chút từng chút hôn anh như đang thưởng thức một miếng thạch cam mềm mại mọng nước.

Người đàn ông để mặc cô hôn, chỉ nhẹ nhàng ôm eo cô, cúi đầu nhìn, nhưng không hề đáp lại.

Ôn Oanh bực mình, đang định cởi áo anh thì—

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Cô buông anh ra, cầm điện thoại lên và ấn nút nghe.

“Ôn Oanh, em đang ở đâu?

Nghe thấy giọng của Phó Đình Xuyên, sắc mặt Ôn Oanh hơi khựng lại, cúi đầu nhìn Cố Thanh Dư dưới thân.

Bàn tay to lớn của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, ánh mắt sâu thẳm sau cặp kính, lông mi rủ xuống, khóe môi khẽ cong, không đoán được cảm xúc.

Ôn Oanh thoáng lúng túng.

Nhưng nghĩ đến việc lúc này Phó Đình Xuyên đang ở bên người phụ nữ khác, và là chính anh ta đã bỏ rơi cô, Ôn Oanh lập tức gạt hết cảm xúc sang một bên.

Cô lạnh nhạt nói:

“Tôi ở đâu liên quan gì đến anh?

“Ôn Oanh, em đừng giận, nói địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm em, được không?

Phó Đình Xuyên hiếm khi xuống giọng dịu dàng dỗ dành như vậy, Ôn Oanh thoáng ngạc nhiên, nghi ngờ anh ta uống nhầm thuốc rồi.

Cô hơi ngừng lại, buông Cố Thanh Dư ra, vừa định mở miệng thì tay bị giữ lại.

Cô nghi hoặc nhìn Cố Thanh Dư, anh chỉ mỉm cười, rồi rút điện thoại khỏi tay cô.

Ôn Oanh hơi sững người, thấy anh mỉm cười với mình.

Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, giây sau cô đã bị đè ngược xuống sofa, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị anh hôn lên môi.

Tiếng kinh hô lập tức bị nuốt chửng, đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng gọi gấp gáp.

Lưỡi cô bị mút đến tê rần, hơi thở dồn dập mà chẳng dám phát ra tiếng, đành cố với tay tìm điện thoại.

Vừa mới mò được thì đã bị bàn tay nóng ấm của anh đè lại, giữ chặt trên đỉnh đầu.

“Alô! Ôn Oanh! Em sao vậy? Em nói gì đi chứ!

Phó Đình Xuyên càng lúc càng cuống, giọng đầy hoảng loạn. Ôn Oanh đưa mắt nhìn về phía điện thoại, đôi mắt đẹp bị “ức hiếp đến ửng hồng.

Một bàn tay thon dài lạnh lẽo nhặt điện thoại lên, không buồn nhìn màn hình đã dứt khoát tắt máy, rồi ném qua một bên.

Cố Thanh Dư hôn mạnh lên môi cô vài cái như trừng phạt rồi mới buông ra, ghé sát tai cô, giọng trầm khàn:

“Đã ở bên anh rồi, còn nghĩ tới người đàn ông khác làm gì?

Ôn Oanh khẽ rên, môi đã hơi tê rần, chắc chắn sưng rồi.

Cô đẩy anh ra, mắng:

“Anh điên à?

Cố Thanh Dư tưởng cô sợ bị Phó Đình Xuyên phát hiện, liền nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay, siết nhẹ, cười nói:

“Sợ gì chứ? Cậu ta không biết em ở đây, tìm không ra thì tự khắc bỏ cuộc.

Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, vẫn là Phó Đình Xuyên.

Cố Thanh Dư hôn lên tay cô, khẽ dụ dỗ:

“Mặc kệ cậu ta, để cậu ta sốt ruột một lần, có phải hay hơn không?

Ôn Oanh vốn chẳng có ý định để ý tới Phó Đình Xuyên, anh ta có cuống hay không, chẳng liên quan gì cô cả.

Chỉ là cô thấy lạ:

“Giờ anh không để tâm đến tình nghĩa anh em nữa à?

Cố Thanh Dư chỉ cười, không đáp. Ngay từ lần đầu tiên họ vượt qua giới hạn, tình nghĩa giữa anh và Phó Đình Xuyên đã như bong bóng, chạm nhẹ là vỡ.

Giờ mới nhắc tới tình anh em, đã quá muộn rồi.

Ôn Oanh ngẩng đầu khẽ, cắn nhẹ lên yết hầu của anh, giọng trở nên mơ hồ:

“Tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.

Người đàn ông khẽ rên một tiếng nơi cổ họng, lực siết tay cũng mạnh hơn.

Cố Thanh Dư hơi lùi lại, cúi đầu ngậm lấy đôi môi căng mọng hơi sưng đỏ của cô, giọng khàn khàn:

“Đâu phải lần đầu em không chịu trách nhiệm.

“Lần trước anh đâu có nói thế. – Lần đó còn vì thế mà tức giận bỏ đi cơ mà.

Tiếng thở gấp nóng bỏng quấn lấy hai người. Chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, nhưng cả hai đã hoàn toàn phớt lờ.

Cố Thanh Dư cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng nói mơ hồ không rõ: “Thỉnh thoảng buông thả một chút cũng không sao.

Anh đã sống quy củ suốt hai mươi bảy năm, chưa từng dám lạc đường dù chỉ một bước, vậy mà một khi ranh giới bị phá vỡ, thì lại như nước vỡ bờ, không thể kiểm soát nổi nữa.

Cố Thanh Dư chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày như hôm nay.

Thậm chí chỉ vài ngày trước, anh còn nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ với Ôn Oanh, để cả hai quay trở lại đúng quỹ đạo ban đầu.

Nhưng giờ đây anh mới hiểu, từ khoảnh khắc Ôn Oanh bước vào căn phòng của anh, quỹ đạo cuộc đời họ đã hoàn toàn thay đổi, và rất khó để quay lại như cũ.

Cố Thanh Dư không rõ cảm xúc của mình đối với Ôn Oanh là gì, nhưng ít nhất, lúc này đây, anh biết rõ — anh muốn cô!

...

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Phó Đình Xuyên lập tức gọi điện cho Ôn Oanh.

Dù sự việc lần này là do Ôn Oanh sai trước, nhưng việc anh bỏ mặc cô một mình cũng quả thực là có lỗi.

Anh biết chắc chắn lúc này Ôn Oanh đang rất giận, dạo gần đây hai người họ đã cãi vã quá nhiều lần, Phó Đình Xuyên thật sự không muốn đẩy mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Anh nghĩ, mình nên nhượng bộ trước một bước, nghiêm túc nói chuyện với cô, giải thích rõ ràng mọi chuyện, rồi tìm cơ hội ấn định ngày cưới của hai người. Sau khi kết hôn rồi, hẳn là sẽ không còn những mâu thuẫn như thế này nữa.

Nhưng chưa kịp nói được mấy câu thì điện thoại đã bị dập máy.

Nghĩ đến tiếng kêu hoảng hốt vang lên trong điện thoại lúc nãy, Phó Đình Xuyên như lửa đốt trong lòng.

Anh vừa bảo tài xế lái xe đến hội trường tiệc, vừa không ngừng gọi điện cho Ôn Oanh, nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Phó Đình Xuyên lại gọi về nhà họ Ôn, cũng được báo là Ôn Oanh chưa về.

Anh vội vàng chạy đến hội trường, nhưng được nhân viên cho biết Ôn Oanh đã rời đi từ lâu.

Phó Đình Xuyên lo lắng hỏi dồn: “Cô ấy đi từ hướng nào? Có nói đi đâu không?

Nhân viên đang thu dọn hiện trường lắc đầu: “Xin lỗi anh, cái này chúng tôi không rõ. Hay là anh kiểm tra camera giám sát thử xem?

Phó Đình Xuyên đành phải tìm người phụ trách để điều tra camera bên bãi đậu xe, xem Ôn Oanh đã rời đi bằng lối nào.

Người phụ trách dẫn anh đến phòng giám sát, nhân viên trong đó hơi ngạc nhiên: “Sao lại kiểm tra camera của cô Ôn nữa rồi?

“Lại nữa? Phó Đình Xuyên lập tức bắt được điểm mấu chốt, cau mày hỏi: “Còn ai đã kiểm tra rồi?

“À, hôm nay xảy ra chút chuyện, anh Cố đã yêu cầu trích xuất camera để minh oan cho cô Ôn. Người phụ trách trả lời có phần lúng túng. Dù sao thì vị hôn phu của cô Ôn lại đứng về phía một người phụ nữ khác, chuyện này thật sự khiến người ta khó mà đánh giá tốt cho được.

Nhưng dù sao Phó Đình Xuyên cũng là người thừa kế của tập đoàn Phó thị, anh ta không dám đắc tội, lời khó nghe không dám nói, chỉ có thể thuật lại sự thật.

Phó Đình Xuyên khựng lại, có phần bàng hoàng, chậm hiểu: “Ý anh là sao?

Người phụ trách cũng không biết nên giải thích thế nào, đành chiếu lại đoạn video trước đó cho anh xem.

Phó Đình Xuyên không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, sắc mặt thay đổi liên tục, như bảng pha màu, cuối cùng chỉ còn lại sự xấu hổ.

Anh vậy mà… lại hiểu lầm Ôn Oanh sao?

“Tìm được rồi, cô Ôn hình như rời đi bằng xe của anh Cố.

Giọng nói đầy bất ngờ của nhân viên kỹ thuật kéo Phó Đình Xuyên quay lại hiện thực.