Ôn Oanh đang ngồi một mình trên xích đu ở vườn sau, mặt mày hằm hằm vì tức giận. Đột nhiên, một giọng nữ the thé vang lên: “Ơ kìa, chẳng phải là Đại tiểu thư nhà họ Ôn sao? Ôn Oanh ngẩng đầu lên, thấy mấy người phụ nữ đang bước về phía mình. Người lên tiếng mặc chiếc váy ngắn màu xanh lam, đang săm soi cô từ đầu đến chân bằng ánh mắt giễu cợt. Ôn Oanh mặt lập tức sầm xuống: “Các người tới đây làm gì? Đều là người trong giới hào môn, gia thế chẳng hơn kém nhau là mấy, nhưng nhà họ Ôn vẫn nhỉnh hơn một bậc. Điều quan trọng nhất là: trong khi gia đình bọn họ phần lớn đều có anh trai thừa kế sản nghiệp, hoặc phải cạnh tranh với anh chị em để tranh giành vị trí, thì Ôn Oanh lại khác. Cô là con gái duy nhất của nhà họ Ôn, cũng là người thừa kế duy nhất. Từ lúc sinh ra đã chẳng cần tranh giành gì, tất cả đều nằm trong tay. Làm sao người ta không ganh tị cho được? Nhưng càng khó chịu hơn là một người có tất cả như vậy lại là một não tàn mê trai, lại còn là một bình hoa di động, khiến ai nhìn cũng bực. “Nghe nói tổng giám đốc Phó nhà cậu giờ đang mặn nồng với cô thư ký nhỏ, còn vì cô ta mà trước mặt bao người dám vả mặt cậu, bế người ta đi ngay trước mắt cậu? Càng là người quen, càng biết rõ đâu là chỗ đau mà nhắm vào. Ôn Oanh đứng dậy, khoanh tay cười lạnh: “Sao thế? Hứa Nghiên Tịch không đến, liền cử mấy con chó chạy vặt các người qua hả? Hứa Nghiên Tịch là kẻ thù không đội trời chung của Ôn Oanh. Nhà họ Hứa và nhà họ Ôn ngang tài ngang sức, nhưng trong khi đều là người thừa kế, thì hai người lại trái ngược hoàn toàn. Ôn Oanh tính khí kém, danh tiếng tệ, trong giới ai cũng biết cô ngang ngược. Hứa Nghiên Tịch thì khéo léo có chừng mực, biết tiến biết lui, cư xử lễ độ, lại còn được người lớn yêu mến. Cho nên xung quanh luôn có một đám người sẵn sàng tâng bốc cô ta. Nhưng trong mắt Ôn Oanh, Hứa Nghiên Tịch chẳng khác gì Cố Thanh Dư, đều là kiểu người đạo đức giả. Còn mấy người trước mặt đây chính là tay chân thân tín của Hứa Nghiên Tịch — mấy con chó trung thành. Bị Ôn Oanh chửi thẳng vào mặt, mấy người họ lập tức sầm mặt: “Ai là chó chạy vặt hả?! Cô gái váy xanh hít sâu một hơi, bắt đầu châm chọc: “Tôi thấy cậu đúng là vô dụng, đến đàn ông của mình cũng không giữ nổi. “Đúng đấy, thua cả một con thư ký~ “Đã không được tổng giám đốc Phó yêu thích thì tốt nhất nên biết điều, tự mình rút lui đi. Ôn Oanh bật cười lạnh, ngẩng cao đầu: “Ai thèm cái tình cảm của anh ta? “Cô thôi diễn trò đi được không? Không thích người ta thì suốt ngày quấn lấy làm gì, tranh giành với thư ký làm gì? “Chắc là tự biết bản thân không bằng người ta, nên không dám thừa nhận chứ gì? “Chứ sao nữa, vì ghen mà ra tay giữa chốn đông người, không thấy mất mặt à? Ôn Oanh cười khẩy, giọng hờ hững: “Tôi thấy các người cả ngày không đàn ông thì cũng ghen tuông, sao? Bố lại dắt tiểu tam về nhà à? Mẹ các người tranh không nổi nên giờ chạy tới đây thể hiện bản thân sao? Câu này khiến sắc mặt mấy người kia lập tức biến sắc, đặc biệt là hai người trong nhóm. Vì đúng thật, mẹ họ đang cãi nhau ầm ĩ vì chuyện tiểu tam. Cô gái váy xanh mặt sầm lại, vừa định nổi đóa thì một giọng nam ôn hòa, trong trẻo truyền tới: “Các cô đang làm gì ở đây vậy? Mọi người quay lại nhìn, thấy một người đàn ông phong thái nhã nhặn, vẻ ngoài tuấn tú, đang từ từ đi đến. Ánh mắt bình thản của Cố Thanh Dư lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Ôn Oanh. Anh khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Bắt nạt người khác à? Thấy người tới là ai, sắc mặt mấy cô kia đồng loạt thay đổi. Không phải vì Cố Thanh Dư đáng sợ gì, thật ra họ cũng chẳng thấy mình bắt nạt ai, chỉ là nếu chuyện này bị nói ra ngoài thì cũng không hay ho gì. Ôn Oanh tính tình kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu đi méc ai. Thêm nữa, cô vốn đã mang tiếng xấu, nên có nói ra thì người ta cũng chỉ nghĩ cô đang ỷ thế bắt nạt kẻ yếu. Nhưng Cố Thanh Dư thì khác. Nhà họ Cố là gia tộc hàng đầu, bản thân anh lại nho nhã, điềm đạm, lời anh nói chẳng ai nghi ngờ. Nếu để anh nói ra, hoặc gọi điện báo cho phụ huynh nhà họ, thì kiểu gì cũng bị chửi, cắt tiền tiêu vặt là cái chắc. Mấy người vội xua tay: “Đâu có đâu… “Chúng em chỉ đang nói chuyện, đùa vui chút thôi, làm gì có chuyện bắt nạt… “Đúng đấy, làm gì có ai dám bắt nạt Đại tiểu thư nhà họ Ôn chứ? – cô váy xanh cố tình châm chọc thêm một câu. Cố Thanh Dư vẫn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Nhà họ Hà à? Nụ cười ôn hòa lễ độ, giọng điệu nhàn nhã không nhanh không chậm, chẳng mang chút uy hiếp nào, nhưng cô gái họ Hà kia lại giật nảy mình. Mặt biến sắc, nói lắp bắp: “Tôi… tôi còn có việc, xin phép đi trước. Nói xong liền vội kéo mấy người kia đi, bóng lưng chẳng khác gì chạy trốn. Cố Thanh Dư thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Ôn Oanh. Cô đang cau mày nhìn anh, như thể đang trách anh lo chuyện bao đồng. Thấy anh nhìn lại, cô lập tức nhíu mày nói với vẻ khó chịu: “Tôi đâu có bị bắt nạt. Cố Thanh Dư hơi nhướng mày, khẽ cười: “Thật sao? Cảm thấy bản thân bị nghi ngờ, Ôn Oanh có chút tức giận đến mức xấu hổ: “Đương nhiên rồi! Anh quản chuyện bao đồng làm gì? Anh bị hội chứng thích làm anh hùng à? Cố Thanh Dư vốn đã đoán trước tình huống này nên bị chỉ trích cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nhìn cô. Thấy anh không nói gì, Ôn Oanh ngồi lại lên xích đu, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Đừng tưởng tôi sẽ biết ơn anh. Nếu không phải vì anh, tôi đâu có mất mặt như vậy? “Em… Ánh mắt Cố Thanh Dư lướt qua khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại ở khóe mắt hơi đỏ ửng. Cô dường như tưởng mình che giấu rất giỏi, cố nghiêng đầu tránh ánh mắt anh. Cố Thanh Dư im lặng một lúc, biết cô là người sĩ diện, liền vờ như vô tình quay lưng lại, nhìn về phía mấy chậu hoa không xa: “Vậy theo em, tôi bảo Đình Xuyên đưa người rời đi là đang giúp cậu ta à? Thấy anh quay lưng đi, Ôn Oanh vội vàng dùng mu bàn tay khẽ chấm khóe mắt, sợ làm lem lớp trang điểm. Cô cố nén cảm giác chua xót xuống, mạnh miệng hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao? “Anh không phải muốn bênh vực cái con bé họ Lâm kia à? Không phải muốn giúp cho người anh em tốt của anh à? Tất cả mọi người đều đứng về phía họ, ai cũng đến chỉ trích cô. Ôn Oanh không hiểu mình đã làm sai gì — chỉ vì cô là vai ác độc trong truyện thôi sao? Nhưng bây giờ cô có yêu nam chính nữa đâu, nên cũng chẳng có hứng thú hãm hại nữ chính, cô chỉ muốn lấy được phần cổ phần đáng ra thuộc về mình. Chẳng lẽ thế cũng không được? Phải nhường hết mọi thứ, hủy hôn, chúc phúc cho họ mới được à? Cố Thanh Dư xoay người lại, ánh mắt chầm chậm lướt qua gương mặt cô, thấy cô đã lấy lại vẻ bình thường, anh khẽ cười: “Tôi có quen cô ta đâu, sao tôi phải bênh cô ta? “Anh nghĩ tôi sẽ tin à? Trong truyện, anh là người chữa bệnh cho nữ chính, còn giúp đôi nam nữ chính đến với nhau. Anh nói không quen nữ chính, Ôn Oanh không đời nào tin nổi. “Em tin hay không thì tùy, nhưng em thử nghĩ xem, nếu hai người cứ tiếp tục cãi nhau, rồi sao nữa? Ôn Oanh cau mày: “Tôi đâu có muốn cãi, là anh ta cứ lôi tôi ra cãi trước. Ngay từ đầu Phó Đình Xuyên đã mắng cô, cô giải thích cũng chẳng thèm nghe, chứ ai hơi đâu đi gây chuyện với anh ta? Cố Thanh Dư bật cười: “Có những lúc, chỉ nói bằng miệng là vô dụng, phải dùng hành động chứng minh. Nếu không, người ta chỉ nghĩ em đang làm loạn, ỷ thế hiếp người. Em hiểu không? Ôn Oanh khinh bỉ hừ lạnh: “Tôi mặc kệ người ta nghĩ gì. Cô ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, giọng cũng tỏ ra không thèm để tâm, nhưng Cố Thanh Dư hiểu rõ, cô chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Nếu cô thực sự không quan tâm, thì đã chẳng buồn phiền vì những lời người khác nói, càng không lén lau nước mắt như vậy. Cố Thanh Dư thở dài, đưa ngón tay thon dài khẽ chạm vào trán cô: “Dùng não một chút đi. Ôn Oanh sững lại, rồi nhanh chóng phản ứng, hất tay anh ra, trừng mắt: “Anh có ý gì? Chửi tôi không có não hả?! Thấy cô bất chợt nổi giận, Cố Thanh Dư bật cười, giải thích: “Không, tôi không có ý đó. Ôn Oanh cho rằng anh đúng là có ý đó, hừ một tiếng, đứng dậy đẩy anh ra: “Tránh ra! Tôi không muốn nói chuyện với anh! Rồi bước nhanh về phía sảnh tiệc. Vừa đến cửa, cô đã thấy trên màn hình lớn đang chiếu đi chiếu lại đoạn video giám sát: cô bị Lâm Thi Vi hắt rượu vang, rồi Lâm Thi Vi bất cẩn ngã xuống. Tất cả mọi người đều biết được sự thật, bàn tán xôn xao. Có người cười nhạo, nhưng cũng có người tiến đến xin lỗi Ôn Oanh, nói là đã hiểu lầm cô. Ôn Oanh hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Dư đang đứng không xa. Ánh mắt cô phức tạp khó đoán: “Là anh làm à? Bao năm nay, Ôn Oanh đã quen bị hiểu lầm, cũng chẳng buồn quan tâm người khác nghĩ gì. Dù sao cũng chẳng ai chịu tin cô, càng không ai đứng về phía cô. Chỉ cần có chuyện gì xảy ra, tất cả đều đổ lỗi cho cô — kể cả ba bà Cố, câu nói thường xuyên nhất là: “Con bớt gây chuyện bên ngoài lại đi. Ôn Oanh từng nghĩ như thế cũng chẳng sao. Dù sao cô cũng có tiền, có sắc, bất kể thế nào thì cô vẫn là đại tiểu thư nhà họ Ôn, chuyện đó không thay đổi được. Nhưng khoảnh khắc này, cô bỗng nhận ra: thật ra, cô không phải không quan tâm — mà là đang ép bản thân phải làm như không quan tâm. Cố Thanh Dư khẽ gật đầu, xem như thừa nhận. Ôn Oanh thu lại ánh nhìn, không nói gì, quay người bước đi. Cũng đến giờ rồi, chẳng có lý do gì để ở lại nữa. Ai ngờ vừa ra khỏi sảnh tiệc thì phát hiện chiếc xe ban đầu chở cô đến đã bị lái đi mất. Lúc trước cô đi xe của Phó Đình Xuyên, không mang theo tài xế, nghĩa là… chính anh ta đã lái xe đi, và bỏ rơi cô lại! Điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Phó Đình Xuyên. Ôn Oanh nhấn nút nghe, trong lòng rất bình tĩnh, thậm chí không lên tiếng trách móc, chỉ chờ đối phương nói. Giọng Phó Đình Xuyên có phần áy náy: “Xin lỗi Ôn Oanh, Lâm Thi Vi bị thương rồi, nên tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện trước. Em tự bắt xe về nhé. “Được, vậy anh cứ lo việc đi. Đầu dây bên kia hơi sững lại, dường như không ngờ cô lại bình thản và dễ nói chuyện đến thế. Anh ta do dự hỏi: “Em đi một mình có sao không? Nếu em không muốn bắt xe, tôi đến bệnh viện rồi bảo tài xế quay lại đón em. “Không cần. Tôi tự bắt xe! Dứt lời, Ôn Oanh liền cúp máy. Cô nghiêng đầu, vừa vặn thấy Cố Thanh Dư đang bước lên một chiếc Maybach màu đen. Ôn Oanh liền bước nhanh tới, không nói không rằng mở cửa bên kia xe, ngồi vào. Cố Thanh Dư đang chỉnh lại ống tay áo thì khựng lại, kinh ngạc nhìn cô: “Em làm gì vậy? Ôn Oanh dựa lưng vào ghế, mặt không biểu cảm: “Tối nay tôi theo anh về nhà.