Vẻn vẹn chỉ thấy đầu choáng váng, lúc đầu Ôn Oanh cứ ngỡ là do uống quá nhiều rượu, nên rời khỏi đại sảnh tiệc để tìm phòng nghỉ ngơi.

Thế nhưng khi cơ thể ngày càng nóng lên, cô dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Tay cô dừng lại trên tay nắm cửa phòng nghỉ, rồi đột nhiên nhớ đến những giấc mơ mấy hôm nay mình từng thấy.

Trong mơ, cô là vị hôn thê ngu ngốc và hay làm trò trong một cuốn tiểu thuyết, là người điên cuồng yêu nam chính, vì ghen tức với nữ chính kiểu “bạch liên hoa” mà giở đủ trò hãm hại, thậm chí còn hạ thuốc với ý đồ ép nam chính “gạo nấu thành cơm.

Tiện tay cô còn hạ thuốc luôn cả nữ chính, định tìm mấy gã đàn ông đến làm nhục cô ta.

Kết quả, nữ chính nhờ may mắn mà không uống phải ly rượu có thuốc, còn bản thân Ôn Oanh lại tự rước họa vào thân.

Chẳng những thế, cô còn vô tình tạo điều kiện cho nam nữ chính đến với nhau, vô cùng “góp công xây dựng tình cảm” cho họ.

Khi ấy, Ôn Oanh chỉ thấy buồn cười, chẳng hề để tâm.

Cô vốn dĩ là vị hôn thê của Phó Đình Xuyên, tại sao phải hạ thuốc để lên giường với anh ta?

Thời đại nào rồi, chẳng lẽ ngủ với nhau thì phải chịu trách nhiệm hay sao?

Dù không ngủ, thì cô và Phó Đình Xuyên cũng là vị hôn phu – vị hôn thê, sớm muộn gì anh ta cũng phải cưới cô, vậy cần gì phải làm mấy trò đó?

Còn chuyện hạ thuốc Lâm Thi Vi, lại càng nực cười hơn.

Cô rảnh rỗi sinh nông nổi chắc? Việc gì phải làm mấy chuyện ghê tởm như vậy?

Nhưng hiện tại, sự khác thường của cơ thể khiến cô dần kết nối mọi chuyện lại với nhau.

Cánh cửa này, một khi mở ra, điều đang chờ đợi cô có thể là vực thẳm không đáy.

Cô không dám đánh cược.

Ôn Oanh buông tay khỏi tay nắm cửa, lập tức xoay người rời đi.

Cơ thể càng lúc càng nóng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, cô biết nếu tiếp tục thế này, bản thân chắc chắn tiêu đời.

Lúc mơ hồ, cô lờ mờ thấy một bóng dáng cao ráo mở cánh cửa một phòng nghỉ khác.

Người đàn ông ấy sống mũi cao, đeo kính gọng vàng, da trắng, ngũ quan sắc sảo, toát lên vẻ thư sinh nho nhã.

Chọn anh ta đi.

Ôn Oanh không kịp suy nghĩ nhiều, trước khi cửa khép lại đã loạng choạng lao về phía ấy, chen vào khe cửa, trượt người vào trong.

Cô lao thẳng vào lòng người đàn ông, ôm chặt lấy eo anh ta.

“Ôn Oanh?

Đôi mắt sau tròng kính khẽ cụp xuống, nhìn người phụ nữ đột nhiên lao vào lòng mình, giọng nói trong trẻo mà dễ nghe xen chút kinh ngạc.

Gương mặt đỏ ửng của Ôn Oanh dụi nhẹ vào lồng ngực anh, mãi đến khi nghe thấy giọng nói ấy mới từ từ ngẩng đầu lên khỏi lòng anh.

Đôi mắt mơ màng, khi nhìn rõ ngũ quan của người đàn ông, cô mới phát hiện – hóa ra là người quen.

Giờ phút này, chuyện quen hay không quen cũng chẳng quan trọng nữa rồi.

Cố Thanh Dư đúng là rất điển trai, là lựa chọn quá tuyệt, ngủ với anh ta cũng không thiệt.

“Uống say rồi à?

Giọng nói ôn hòa mà lạnh nhạt vang lên, vừa nói anh vừa định đưa tay đẩy cô ra.

Thế nhưng người phụ nữ trong lòng lại như bạch tuộc, dính chặt lấy anh không buông, tay còn bắt đầu lần mò khắp nơi.

Cố Thanh Dư giữ chặt lấy đôi tay đang tháo cúc áo anh, nghiêm nghị nhắc nhở:

“Ôn Oanh, tôi không phải là Phó Đình Xuyên, cô nhận nhầm người rồi.

Thế nhưng Ôn Oanh bây giờ nào còn quan tâm ai là ai?

Tay bị giữ lại, cô liền áp sát cả người vào anh, rúc đầu vào hõm cổ anh mà thở dốc, hơi thở nóng hổi phả vào da.

“Anh là ai cũng được... mau giúp tôi...

Giọng cô mang theo chút khàn khàn, mềm mại quyến rũ, khiến người nghe run rẩy.

Cố Thanh Dư định nói – “Cái gì mà cũng được, chuyện này đâu thể tùy tiện – thì bỗng thấy cổ đau nhói.

“Ối—

Người phụ nữ trong lòng lúc trước còn cọ như heo, giờ lại hóa chó mà cắn anh một cái.

Đôi môi mềm mại lại dán lên lần nữa, hơi thở nóng rực khiến toàn thân tê dại.

Yết hầu Cố Thanh Dư khẽ lăn, cổ họng khô khốc, anh nghiến răng, dốc sức đẩy cô ra…

Nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô gái kia đỏ ửng cả lên, đôi mắt phượng khẽ nhướn càng thêm mê hoặc, Cố Thanh Dư đại khái cũng đã đoán ra chuyện gì đang xảy ra.

Anh nghiêm túc đề nghị:

“Với tình trạng hiện tại của cô, tốt nhất nên đến bệnh viện ngay.

Đối diện với một mỹ nhân như vậy chủ động lao vào lòng mình, vậy mà anh vẫn có thể giữ được vẻ nghiêm túc — điều này càng làm Ôn Oanh thêm phần hứng thú.

Ban đầu cô chỉ định tìm đại một người đàn ông nào trông tạm ổn là được.

Mà Cố Thanh Dư, hoàn toàn đạt chuẩn.

Giờ cô đột nhiên nhớ ra, lúc này chắc Phó Đình Xuyên đã sớm cùng Lâm Thi Vi lăn lộn trên giường rồi.

Hắn có thể cắm sừng cô, vậy tại sao cô lại không thể cắm lại cho hắn?

Hơn nữa, cô còn muốn tặng hắn một cái sừng mà chính anh em tốt của hắn đích thân trao tặng.

“Anh chẳng phải là bác sĩ sao?

Hàm ý là: có anh ở đây rồi, cần gì đến bệnh viện nữa?

Cố Thanh Dư bất đắc dĩ giơ tay:

“Nhưng tôi không có thuốc.

“Đừng giả ngốc với tôi! Rốt cuộc anh có giúp hay không?

Ôn Oanh mất kiên nhẫn, hất tay anh ra, đẩy mạnh anh lên giường.

Cô đè lên người anh, bàn tay mềm mại bắt đầu lần mò lung tung, nơi nào đi qua cũng để lại một cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Hô hấp của người đàn ông bắt đầu rối loạn, nhưng miệng vẫn cố ra vẻ lưỡng lự:

“Chuyện này... không ổn cho lắm đâu.

Ôn Oanh ngồi lên hông anh, cau mày kéo mạnh cà vạt anh:

“Bớt lắm lời! Anh rốt cuộc có làm được không?

Bị phụ nữ đè lên giường, còn bị nghi ngờ năng lực, đàn ông nào mà chịu nổi?

Nhìn khuôn mặt diễm lệ quyến rũ của người con gái phía trên, đôi môi đỏ mọng, váy dạ hội mở nửa, làn da trắng mịn dưới ánh đèn càng thêm mê người, từ đầu đến chân đều khiến người ta muốn chiếm hữu.

Cố Thanh Dư toàn thân nóng bừng, như có một ngọn lửa đang chạy loạn khắp nơi trong cơ thể.

Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói trầm khàn:

“Đừng có mà hối hận đấy.

Ôn Oanh không nói thêm một lời nào, bàn tay mềm mại dọc theo vạt áo sơ mi của anh trượt xuống, áo vest trắng bị kéo tuột khỏi người.

Lần này Cố Thanh Dư không còn ngăn cản sự táo bạo của cô nữa, xoay người đè ngược cô xuống. Gọng kính viền vàng được tháo ra, ngón tay anh đặt lên cổ cô, cúi đầu hôn lên môi cô…

Ánh nắng len qua khe rèm, rải xuống giường một cách dịu dàng. Người phụ nữ đang ngủ say trên giường khẽ run hàng mi, chậm rãi mở mắt.

Một giọng nói trong trẻo và dễ nghe vang lên:

“Cô tỉnh rồi à?

Người đàn ông đang ngồi trên sofa bên cạnh đã mặc quần áo chỉnh tề, vẻ ngoài đoan chính lạnh lùng, như thể người đã cuồng loạn trên thân thể cô đêm qua không phải là anh vậy.

Ôn Oanh ngồi dậy, cơ thể vẫn còn chút cảm giác khó chịu, nhưng may mắn là rất sạch sẽ và thoải mái.

Tối qua cô mệt đến mức ngủ thiếp đi, trong cơn mơ hồ còn nhớ mang máng là anh đã bế cô vào phòng tắm tẩy rửa.

Phải nói đúng là bác sĩ có khác — tỉ mỉ chu đáo khỏi bàn, còn rất biết chăm sóc cảm giác sau cuộc yêu của phụ nữ, đúng chuẩn tình nhân hoàn hảo.

“Còn chỗ nào thấy khó chịu không?

Anh bước tới, đưa cô một ly nước ấm.

Ôn Oanh nhận lấy chiếc cốc thủy tinh, nhấp một ngụm nhỏ rồi lắc đầu:

“Không có.

Cô hỏi:

“Bây giờ mấy giờ rồi?

“Mười giờ rồi.

Cố Thanh Dư nhìn lướt qua mặt cô, ngập ngừng một chút rồi nói:

“Tối qua Phó Đình Xuyên tìm cô suốt.

“Ồ, vậy à?

Trước kia Ôn Oanh từng rất hài lòng với vị hôn phu kia, thậm chí có lúc còn thật lòng yêu. Nhưng từ sau khi người phụ nữ kia xuất hiện, tình cảm đó dần nhạt đi.

Sau khi biết được những tình tiết trong sách, cô càng thêm lạnh nhạt với hắn.

Thấy cô chẳng hề để tâm, biểu cảm dửng dưng, Cố Thanh Dư khẽ cười:

“Tôi đưa cô về nhé?

Buổi tiệc tối qua tổ chức ở khách sạn, người ra kẻ vào đông như mắc cửi, vậy mà anh lại dám đường hoàng cùng cô rời đi?

Ôn Oanh ngạc nhiên:

“Anh không sợ bị Phó Đình Xuyên bắt gặp sao?

Cố Thanh Dư hỏi ngược lại:

“Chẳng phải sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện à?

Trong mắt anh, chuyện này chẳng có gì phải sợ cả.

Làm cũng đã làm rồi, cho đến hiện tại, trong lòng Cố Thanh Dư cũng không có chút cảm giác hối hận nào. Dù sao thì Phó Đình Xuyên cũng chẳng yêu gì vị hôn thê tên Ôn Oanh này.

Sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ hủy hôn thôi.

Chỉ là anh cảm thấy Ôn Oanh cũng thú vị đấy. Mọi người đều nói cô ta yêu Phó Đình Xuyên đến mức sống chết vì anh ta, ngoài anh ta ra thì chẳng thèm để mắt đến ai. Giờ xem ra, hình như cũng không hẳn vậy.

Đã không sợ, Ôn Oanh cũng thấy chẳng có gì phải bận tâm.

Cô đứng dậy thu dọn một chút, thay bộ váy đỏ mà Cố Thanh Dư đã chuẩn bị sẵn.

Chiếc váy đỏ rất tôn da, khiến cô càng thêm rạng rỡ quyến rũ.

Cố Thanh Dư cười bình phẩm: “Rất hợp với cô.

Ôn Oanh khen lại: “Con mắt chọn đồ cũng không tệ đấy.

Tài xế đã rời đi từ sớm, Cố Thanh Dư tự mình lái xe.

Anh lịch thiệp mở cửa xe cho cô, còn giơ tay lên che mép cửa, sợ cô không cẩn thận mà va phải.

Ánh mắt Ôn Oanh sâu xa: “Anh hợp làm tài xế thật đấy.

Cố Thanh Dư khẽ cười: “Sao? Phó Đình Xuyên chưa từng làm vậy với cô à?

Bị đoán trúng suy nghĩ, Ôn Oanh có hơi khó chịu: “Liên quan gì đến anh?

Cố Thanh Dư không đáp, chỉ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Cô định khi nào thì hủy hôn với Phó Đình Xuyên?

Dù mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn, nhưng đã xảy ra rồi, Cố Thanh Dư cũng không ngại chịu trách nhiệm.

“Hủy hôn? Ôn Oanh nhíu mày kinh ngạc. “Ai nói là tôi sẽ hủy hôn?

Cố Thanh Dư quay đầu nhìn cô, ánh mắt sau cặp kính sâu thẳm tối tăm: “Chuyện tối qua, cô định làm như chưa từng xảy ra à?

Ôn Oanh trừng mắt nhìn anh đầy khó tin: “Không phải chứ? Anh là từ thời phong kiến nào tới vậy? Mới ngủ một đêm thôi mà đòi tôi chịu trách nhiệm?

Giờ cô thậm chí còn thấy hơi hối hận, sớm biết anh cổ hủ như thế, cô đã chọn người khác ngủ cho xong.

Cố Thanh Dư bị chọc cười, đưa tay nâng cằm cô, đôi mắt sau kính nheo lại, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm: “Ý em là sao? Muốn tôi làm kẻ thứ ba à?

“Chúng ta chẳng qua chỉ ngủ với nhau một đêm thôi mà. Ôn Oanh hất tay anh ra, khoanh tay trước ngực, cằm hếch lên đầy kiêu ngạo: “Người lớn cả rồi, còn coi là thật à?

Cố Thanh Dư nhìn cô chăm chú, thấy không có vẻ gì là nói đùa, cuối cùng anh cũng nhận ra một sự thật.

— Anh bị chơi rồi.

Ôn Oanh đưa mắt đánh giá gương mặt tuấn tú nho nhã của anh, như đang nhìn món hàng chờ định giá, chống cằm nói: “Nhưng mà, nếu anh chịu làm người tình bí mật thì cũng không phải không thể.

Câu này chẳng khác nào dẫm thẳng vào lòng tự trọng của một người đàn ông.

Hiển nhiên, người trong giới này đều là kẻ kiêu hãnh, mà Cố Thanh Dư cũng không ngoại lệ.

Anh thu lại tia sáng u ám trong mắt, cười lạnh một tiếng: “Đây là em tự nói đấy. Đến lúc đó đừng nói là tôi bắt nạt em.

Ôn Oanh hất cằm, kiêu ngạo như một con thiên nga trắng: “Nực cười! Tôi là kiểu người không chơi nổi à?

Vừa dứt lời, điện thoại bên cạnh cô đột nhiên rung lên.

Cả hai cùng nhìn sang, trên màn hình hiện rõ ba chữ “Phó Đình Xuyên.

“Không dám nghe à?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Cố Thanh Dư nhếch môi cười trêu chọc.

Ôn Oanh cười khẩy, ấn nút nhận cuộc gọi ngay trước mặt anh.

Tiếng người đàn ông bên kia vang lên, lạnh lẽo đầy giận dữ và chất vấn:

“Ôn Oanh, tối qua em đã làm cái trò quái gì thế hả?!