Sau vài ngày đờ đẫn ở trong phòng bệnh bình thường, bác sĩ ngỏ lời Trương Thần có thể xuất viện và cũng nhắc khéo tôi, nếu như muốn phục hồi chức năng chân lại từ đầu thì tốt nhất phải thực hiện các biện pháp phục hồi cần thiết ngay.

Tôi hỏi ý của Trương Thần, hắn nói: “Mùa đông sắp đến rồi, để đến mùa xuân rồi nói.

Hắn nói như vậy, tôi sẽ theo hắn.

Bác sĩ còn âm thầm nói thêm một câu với tôi, cho dù sức khỏe phục hồi nhưng tỉ lệ đứng lên lần nữa cũng không lớn, tôi không hiểu nhiều về các nguyên lý của y học nhưng đại khái ý của bác sĩ là đã bỏ lỡ khoảng thời gian tốt nhất để hồi phục thì sau đó có bỏ ra nhiều công sức hơn nữa cũng chẳng có ích gì.

Tâm trạng tôi trở nên không hề tốt chút nào, nhìn hắn ngồi trên xe lăn vẫy tay với tôi, lòng tôi chua xót lại đau khổ, nhưng dù sao cũng không muốn nói thật với hắn, có thể giấu được ngày nào hay ngày đó, nếu không giấu được nữa thì tìm cách khác.