Tim tôi đập lỡ một nhịp, nhưng tôi vẫn nói với vẻ vô cùng tự nhiên: “Đừng có nói vớ vẩn. “Chắc chắn là cậu không yêu tôi, thế nên cậu mới ghét bỏ tôi khi tôi trở nên xấu xí thế này. “Chẳng qua chỉ là do thân thể của tôi đang không tốt nên nhìn qua trông mới chán chường như vậy, đợi tới khi nào khỏe lại thì tôi sẽ xinh đẹp lại ngay thôi. “Nhưng Trần Hòa Bình à, bây giờ tôi đã lớn tuổi rồi, chắc chắn sẽ càng ngày càng già cả, càng ngày càng xấu đi. Nhìn qua thì trông Trương Thần vẫn rất thản nhiên, khi nói chuyện cũng là ngữ điệu dịu dàng nhỏ nhẹ: “Không sánh được với những người trẻ đẹp ở ngoài kia nữa rồi. Tôi ngắm khuôn mặt dù có nhìn thế nào cũng đẹp hơn so với mặt của tôi, nói: “Đừng đùa nữa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương