Đứa nhỏ sinh ra rất thuận lợi, là một bé trai, nặng ba cân tám. Hồi trước tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định một chữ An, Trần An, tôi chỉ mong đứa nhỏ có thể bình an vô sự mà lớn lên. Sản phụ vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, thế nên tôi đã cộng thêm 50% tiền phí, nghe nói người kia cảm thấy rất vui. Đứa bé đã được bảo mẫu tôi thuê chăm sóc, dường như tôi cũng không còn lý do gì để nán lại đây thêm nữa. Thậm chí, Ngô Minh còn rất chu đáo mà mời đến một đội điều dưỡng, sau đó báo với tôi rằng ngay sau khi em bé chào đời thì chúng tôi có thể cùng nhau trở về bằng chuyên cơ. Có vẻ như tôi cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nơi đây, công việc trong nước của tôi đã bị tích lũy lại rất nhiều, tôi không nên cho mình có thêm bất kỳ kỳ nghỉ nào nữa. Mặc dù tôi đã bảo trợ lý chuyển tiền vào tài khoản bệnh viện của Trương Thần, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được mà đi đến phòng bệnh của hắn —— cảm ơn trời đất, may là bây giờ hắn đang không ở trong phòng bệnh. Tôi không biết nếu như hắn đang ở nơi đó thì tôi sẽ làm ra chuyện gì, tóm lại là chúng luôn đi ngược với lý trí của tôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương