Trong lúc tôi còn chưa kịp nhận ra thì ông Bạch đã qua đời được một năm rồi, lễ tang của ông ta được ủy thác cho một đội luật sư giải quyết. Tôi không tham gia vào khâu xử lý, thậm chí tôi còn không tham dự tang lễ của ông ta. Ông Bạch được chôn cất ở thành phố nơi tôi đang sinh sống, nhưng ông ta lại để mẹ tôi ở lại thành phố Ôn; cái này có thể được hiểu là ông ta vẫn còn sót lại trong người một chút lương tâm, nhưng điều đó cũng có thể hiểu là ông ta không có nhớ về mẹ tôi mãi không quên như những gì ông ta đã thể hiện. Tôi không hề cảm thấy hứng thú với trạng thái tâm lý của ông ta, trái lại, tôi đang do dự xem có nên đưa tro cốt của mẹ tôi về đây hay không. Tôi suy nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ. Tôi muốn bà ấy được an nghỉ, không muốn làm khổ bà ấy thêm; hơn nữa, chắc chắn là mẹ tôi cũng không muốn ở một nơi quá gần ông Bạch. Ngô Minh ở bên kia thường xuyên báo cáo tình hình phát triển của thai nhi cho tôi biết, do đó tôi cũng biết được là em bé sắp chào đời và bây giờ đã được sắp xếp để nhập viện rồi. Dường như trong tôi cũng sinh ra một ít cảm giác thấp thỏm khi tôi sắp làm cha, vì vậy, tôi quyết định tự mình đi qua đó nhìn thử. Mới đầu Ngô Minh rất tán thành với ý định này của tôi, nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta đã điều chỉnh lịch trình công việc của tôi để khiến tôi càng bận rộn hơn trước. Tuy nhiên, vì tôi có sắp xếp tay trong của tôi ở bên cạnh anh ta nên chỉ cần anh ta có một xíu khác thường là tôi đã biết được rồi. Tôi nhận ra rằng anh ta không muốn tôi ra nước ngoài để nghênh đón đứa nhỏ mới sinh ra này, chỉ một điều đó thôi cũng đã khiến lòng tôi sinh ra sự cảnh giác. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương