Đêm đó chúng tôi không hút thuốc mà chỉ hôn nhau trong bóng tối, đắm chìm trong cơ thể nhau một cách quen thuộc và để khoái cảm cuốn trôi đi những lý trí không nên tồn tại.

Buổi sáng ngày hôm sau, hắn vẫn ngủ ở chỗ cũ, còn tôi thì tự mình đeo cà vạt lên rồi kéo phẳng áo sơ mi nhăn nheo; sau đó tôi đẩy cửa ra, nhưng khi quay người để đóng cửa thì tôi lại đụng phải cặp mắt đang mở của hắn. Hắn nghiêng người nằm trên giường, lẳng lặng nhìn tôi, tôi cũng im lặng nhìn hắn; mấy giây sau tôi từ từ đóng cửa lại, che khuất đi tầm nhìn của hắn.

Không có ai có thể sống vui vẻ vui sướng cả đời, lúc nào cũng bình an suôn sẻ, ai rồi cũng sẽ phải từ từ trải qua đau khổ thôi.

Mỗi một bước trên đường đời đều phải tự mình đưa chân bước, ngọt cũng được, khổ cũng được, tóm lại là phải dựa vào chính mình mà đi.

Năm đó, người không muốn rời đi là tôi, bây giờ người không muốn tiếp tục nữa cũng là tôi. Tôi đã quyết định rồi, cho dù Trương Thần có làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định.