Lại đến ngày thăm nuôi, nhìn qua thì trông Trương Thần đang trở nên càng ngày càng xinh đẹp hơn so với lần gặp trước; lòng bàn tay đã từng có một lớp chai mỏng cũng biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại một đôi tay rụt rè đầy yêu kiều.

Gián điệp trong nhà giam báo lại cho tôi biết rằng, mỗi ngày ngoại trừ việc sáng tác thì Trương Thần chỉ đọc sách và tập thể dục. Gần đây, hắn còn có một mối quan hệ rất tốt với quản lý nhà bếp của nhà tù, thế nên thi thoảng hắn sẽ được phân cho cương vị đi phụ trách nướng bánh và được quyền phục vụ một số đồ ăn nhẹ cho người khác. Tâm trạng của hắn rất tốt, sinh hoạt rất thư thái, hắn đang có một khoảng thời gian cực kỳ vui vẻ dù vẫn phải sống ở trong tù.

Lần này, khi quản giáo rời đi, anh ta có nhỏ giọng với chúng tôi rằng chúng tôi sẽ có thời gian cả một buổi chiều, sau khi khóa cửa lại thì anh ta sẽ rời khỏi đây ngay.

Lúc mới đầu tôi còn chưa kịp phản ứng, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã hiểu được ý ẩn trong lời nói của anh ta, thời gian một buổi chiều là đủ để làm một việc gì đó.

Nhưng tôi chẳng có xúc động muốn làm gì cả, Trương Thần cũng đang chọn đồ ăn nhẹ và ăn chúng với vẻ vô cùng cẩn thận. Hắn vẫn mặc trên người bộ đồng phục dành cho tù nhân, nhưng khuy áo trên cùng đã được cởi bỏ, để lộ ra một mảng da thịt trắng mịn. Vì tất cả quản giáo ở ngục giam đều biết hắn đã lập được công lớn nên họ đều không ép buộc hắn phải cắt tóc ngắn nữa. Do đó, tóc của hắn đã dài đến cổ và có một số sợi tóc phủ lòa xòa trên trán, vẻ bề ngoài của hắn lúc này thật sự chẳng phù hợp với tuổi tác của hắn chút nào.