Đối với tôi mà nói chuyện đi ra nước ngoài là một chuyện vô cùng dễ dàng, tìm được vị trí hiện tại của Lâm Đan Ny cũng không phải chuyện gì khó khăn. Hầu hết tất cả vấn đề tồn tại trên thế giới này đều có thể được giải quyết bằng tiền; những vấn đề còn lại, ngoại trừ tử vong thì đại đa số người cũng sẽ không gặp phải. Lý Uyển Đình nói phải đưa tấm bưu thiếp của Lâm Đan Ny cho tôi, nhưng cô ấy lại không biết nó đang được để ở nơi đâu, thế nên cô ấy chẳng tìm được nó. Tuy nhiên, do cô ấy đang đi hưởng tuần trăng mật nên tôi bảo cô ấy đừng tiêu phí sức lực cho tôi nữa. Cô ấy nhắn lại một câu lười quản tôi rồi cúp điện thoại vô cùng dứt khoát. Tôi ở trên máy bay xử lý công việc một lát rồi mới tắt máy vi tính và nhắm hai mắt lại. Cuộc chia tay của tôi với Lâm Đan Ny xảy ra vô cùng đột ngột, thành tích của chúng tôi tương đương nhau, dù có vào cùng một trường đại học thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Tuy nhiên, vào một buổi chiều đầy ánh nắng tươi sáng, Lâm Đan Ny đột nhiên nói với tôi: “Em phải ra nước ngoài. Tôi ngây ra một lát, tiêu hóa tin tức này trong một khoảng thời gian ngắn rồi mới hỏi cô ấy: “Em đang nói thật đấy à? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương