Lúc đầu, cuộc trò chuyện đường dài của chúng tôi hầu như chỉ nằm trong phạm vi miễn cưỡng tha thứ, nhưng ngay sau đó ông ta đã chạy đến thành phố nơi tôi đang sinh sống. Tôi không còn cách nào khác, đành phải rút một ít thời gian ra để đi gặp mặt ông ta một lần.

Tôi không muốn gặp ông ta nhưng tôi không thể không gặp ông ta, tất cả cũng là do Trương Thần vẫn còn đang ở trong ngục. Thỉnh thoảng trong tôi cũng sẽ sinh ra cảm giác phiền chán không muốn quan tâm, ông ta thích tố cáo thì cứ tố cáo đi; cũng sẽ sinh ra những ý nghĩ kiểu như dù gì thì Trương Thần cũng có tội nên hắn ắt phải gánh chịu hậu quả. Tuy nhiên, sau khi đưa tay day day hai bên thái dương tôi vẫn lựa chọn tiếp tục cố gắng.

Mặc dù tôi nảy sinh cảm giác phiền chán với Trương Thần nhưng tôi lại không thể đứng nhìn hắn chịu khổ, thôi thì cứ được thế nào biết thế ấy vậy.

Từng ngày từng ngày trôi qua, thư ký của tôi đột nhiên đưa tới một tấm thiệp mời. Sau khi tôi mở ra thì mới phát hiện, hóa ra là Lý Uyển Đình sắp kết hôn rồi, thế nên cô ấy mới đặc biệt gửi thiệp mời tới cho tôi.

Đối với Lý Uyển Đình, trong lòng tôi vẫn còn tồn tại một chút cảm giác áy náy và vô cùng cảm kích. Khi tôi biết tin cô ấy đã tìm được bến đỗ cho mình thì tôi cảm thấy vô cùng vui sướng, thế nên tôi đã bảo thư ký đi sắp xếp lịch trình giùm tôi.