Về sau Trương Thần đã hỏi tôi tại sao lại không đi đón hắn dù trước đó hắn đã gọi điện thoại cho tôi. Tôi nói, lúc đó chung quanh hắn có nhân viên phục vụ, thế nên tôi mới bảo nhân viên phục vụ đưa hắn về nhà. Trương Thần cười một nụ cười thật nhạt nhẽo, tôi đoán là hắn chẳng hề tin vào câu nói này, nhưng mà điều này đâu có quan hệ gì với tôi? Tôi thu dọn lại những cây nến đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ ngày hôm qua rồi ném chúng vào trong thùng rác. Tôi muốn quên đi hết tất cả những ký ức có liên quan đến Trương Thần, nhưng tôi chẳng làm được. Khi tuyết rơi xuống, Trương Thần lại tìm đến chỗ tôi, hắn đút tay trong túi áo, đứng chặn trước đường đi của tôi. Hắn vừa cười khanh khách vừa đưa mắt nhìn tôi, tôi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói lời tạm biệt với mấy người bạn học rồi đứng nguyên tại chỗ nhìn Trương Thần. Hắn làm như là chưa từng có chuyện gì xảy ra mà rút tay ra khỏi túi áo, vừa dùng đầu ngón tay phủi đi tuyết rơi trên tóc tôi vừa nói: “Anh Bình, chúng ta cùng đi một đoạn với nhau đi? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương