Chuyến đi đến thành phố Ôn lần này khiến cho tôi cảm thấy thả lỏng hơn về việc giảm án cho Trương Thần, hắn ra tù sớm hơn một chút cũng tốt, nếu như hắn cứ ở mãi bên trong thì hắn cứ giống như một quả bom hẹn giờ vậy.

Khi tôi đến nhà giam gặp hắn, tôi không hề nói gì về chuyện ông Bạch; còn hắn thì vẫn y như cũ, lúc thì sờ sờ tay lúc thì hôn nhẹ lên mặt, mồm miệng luôn nói những lời tán tỉnh, nhưng lòng tôi lại chẳng có chút gợn sóng gì. Giờ tôi cứ vừa nhìn thấy hắn là đầu óc lại nghĩ đến ông Bạch, mà nghĩ đến ông Bạch thì tôi sẽ nhớ đến bà Trần đã mất sớm.

Trần Hòa Bình đã vướng vào quá nhiều vụ ngoại tình, tôi còn có thể sống được đến ngày hôm nay thì phải nói là có phúc lớn. Tuy nhiên, tôi cũng đã tự trấn an mình, dù sao thì mối quan hệ giữa tôi và Trương Thần năm đó cũng chỉ là mối quan hệ bạn tình chứ không phải là bạn trai; thế nên nếu hắn có một mối quan hệ mở thì cũng chẳng có gì có thể chỉ trích.

Nhưng tình cờ là trí nhớ của tôi lại thuộc dạng khá tốt, mặc dù chúng tôi đã đồng ý thử ở bên nhau nhưng hắn vẫn có thể đi ra ngoài làm loạn, lúc thì là làm tình với Paul, lúc thì là làm với đàn bà ngay trên giường của tôi và hắn còn làm với nhiều người mà tôi không hề biết đến nữa.

Rõ ràng hắn chính là loại người mà tôi ghét nhất, nhưng hết lần này tới lần khác tôi vẫn còn yêu hắn. Tôi không muốn điên cuồng vì tình yêu như mẹ tôi, nhưng có lẽ là tôi đã mang trong mình dòng máu ấy của mẹ.