Đây là thời đại mà người tốt không nhất thiết sẽ có được báo đáp tốt, nhưng người xấu thì lại có khả năng sống vô tư tự tại cả đời. Bản chất con người vốn dĩ đã xấu xa, thế giới thần tiên cổ tích không tưởng chỉ là thứ tồn tại trong sách giáo khoa của học sinh tiểu học, còn con người thì luôn luôn phải đấu tranh để tiến lên trong bóng tối vô tận; nếu như có người có cuộc sống êm đềm không gợn sóng thì chắc chắn là người đó đã được ai đấy vì hắn mà vượt mọi chông gai, che chắn hầu hết gió mưa. Pháp luật chỉ là điểm giới hạn thấp nhất, khu vực màu xám còn rộng rãi và to lớn hơn những gì mọi người tưởng tượng. Chúng ta lên án những kẻ đê tiện và suy đồi đạo đức, nhưng nhìn chung là chúng ta lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể mặc cho bọn họ sống cuộc sống ung dung tự tại. Thí dụ như đối với ông Bạch mà nói năm đó ông ta xuôi Nam xuống biển, phất lên chỉ trong một đêm, việc đi quá giới hạn đến cũng dễ như ăn cháo, nhưng mọi chuyện đã được ông ta giấu giếm vô cùng kín kẽ; ông ta cho rằng cô vợ đang ở ngàn dặm xa xôi kia sẽ chẳng bao giờ có thể phát hiện ra bí mật này của ông ta. Tuy nhiên, ông ta đã đánh giá thấp sự cẩn thận, tỉ mỉ và tình yêu mà vợ của ông ta dành cho mình. Ông ta không bao giờ có thể ngờ được rằng cô vợ chưa bao giờ đi xa nhà của mình sẽ đi một đôi giày cao gót màu đỏ, ngồi trên xe đi ròng rã suốt một ngày một đêm chỉ để gặp mặt ông ta một lần —— bà ấy nhớ ông ta, nhưng người bà ấy yêu lại đang vai kề vai với một ả đàn bà khác. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương