Nhà của tôi ở thành phố Ôn được bảo quản rất tốt, khi tôi mở tủ lạnh ra, trong đó thậm chí còn chứa đầy trái cây hữu cơ; cấp dưới của tôi hỏi tôi có muốn cử người giúp việc qua đây không, tôi từ chối. Nhưng khi tôi ngồi trên ghế sô pha và bật TV như tôi vẫn thường làm, tôi không thể lấy lại cảm giác sống một mình như trước đây nữa. Tôi sẽ vô thức chuyển kênh sang kênh tài chính, nghe một hồi lại không nhịn được mà gọi mấy cuộc điện thoại, dặn dò một số việc gần đây cần phải làm. Tôi không chịu nổi nữa đành phải tắt điện thoại đi rồi mở máy tính, máy tính đã lâu không khởi động nên phải mất thêm vài giây so với dự kiến. Khi tôi di chuột liền nhìn thấy luận án tiến sĩ đang làm dang dở và con game mới chơi được hơn một nửa chặng đường. Tôi mới đi chưa đầy một năm mà những thứ này đã trở nên quá xa cách với tôi rồi, thậm chí tôi còn quên mất mình muốn làm gì và đã có những kế hoạch gì vào thời điểm đó. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương