Yêu thích ấy à. Khi còn trẻ, thích một thứ gì đó là một chuyện cực kỳ đơn giản và thoải mái, khiến người ta phải ghen tị. Trên đường về nhà, tôi vẫn luôn nghĩ về thời niên thiếu của mình, cũng nhớ đến Trương Thần của khi ấy. Rõ ràng hắn đã từ từ lớn lên từng ngày từng ngày ngay trước mắt tôi, nhưng cuối cùng hắn lại biến thành một dáng vẻ mà tôi hoàn toàn không ngờ đến và không hề mong đợi. Trương Thần. Tôi gọi tên của hắn, mang theo sự đau khổ và căm hận đeo bám suốt bao nhiêu năm, mang theo tình yêu và ngọt ngào tích trữ trong nhiều năm ròng —— đến cùng thì tôi cũng chẳng thể nào cấm đoán được chính mình, tôi vẫn còn quan tâm đến hắn. Khi xe ô tô quay trở lại bãi đậu xe dưới tòa nhà công ty, tài xế lái xe cho tôi đột nhiên nói một câu: “Ngài Trần, ngài phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương