Những thứ Trương Thần để lại cho tôi đã giúp tôi giải quyết mấy cái hạng mục khó xử lý nhất, nhưng hàng ngày tài khoản ngân hàng của công ty vẫn bị lỗ nghiêm trọng. Điều tồi tệ nhất chính là các thành viên khác trong ban giám đốc đã hối lộ một số quản lý chuyên môn trong tập đoàn Trương Thần. Trong một khoảng thời gian ngắn, có một áp lực vô cùng lớn đang đè nặng lên đầu tôi.

Đến thời gian để rời khỏi thành phố này tôi còn không có thì làm gì có thời gian quay về thành phố Ôn để tiếp tục sự nghiệp học hành của tôi. Vào lúc tôi chuẩn bị xin nghỉ học, tôi đã nhận được bằng tốt nghiệp của mình, thậm chí, tôi còn được vinh danh là cựu sinh viên danh dự.

Tôi chỉ cảm thấy hoang đường khi được cầm trên tay tấm bằng tiến sĩ mà tôi hằng mong đợi bấy lâu, thế là tôi dứt khoát ném nó vào trong tủ, không thèm ngó ngàng tới nó nữa.

Tiểu Điền gọi điện thoại cho tôi, ý chính của cậu ta là đòi tiền, tôi chợt nhớ tới vụ này. Khi tôi muốn tranh thủ thời gian để đi chuyển tiền thì trợ lý mới nhắc nhở tôi rằng tôi có thể sử dụng quỹ viện trợ.

Có rất nhiều quỹ cứu trợ dưới danh nghĩa của Trương Thần, một mặt là để làm từ thiện, mặt khác, chúng còn được sử dụng để trốn thuế —— gần như tập đoàn nào cũng đều như vậy, không những thế còn có một nhóm người chuyên môn đi tính toán cẩn thận để có thể tối đa hóa lợi ích của họ.