“Không phải Trương Thần còn chưa có chết à, làm gì mà đã có di chúc?

Tôi nghiêng người để cho ông ta tiến vào, tôi nhìn ra đằng sau ông ta không còn bất kỳ ai khác, chỉ có mỗi một mình Ngô Thanh Phi.

Ngô Thanh Phi không có gì khác biệt với hình tượng trong ký ức của tôi, ông ta vẫn là một người đàn ông trung niên với dáng người mập mạp. Tôi có hơi kiêng kỵ ông ta, vì ánh mắt nhìn người của Trương Thần rất độc, tâm tư của hắn lại kín đáo; ông ta có thể làm thân tín của Trương Thần nhiều năm vậy rồi, chính bản thân ông ta đã là một chuyện đáng để chú ý.

Tôi đun nước sôi, hỏi ông ta muốn uống trà gì, ông ta ngồi trên sô pha nói một câu đáp lại tôi: “Trong tay ngài có gì thì dùng nấy, tôi không kén chọn đâu, nước trắng thôi cũng được.

Tôi chờ cho nước được đun sôi thì rót ra hai cốc nước nóng, sau đó tôi mới đặt mông ngồi lên trên sô pha.