Tôi tìm một quán cà phê bên đường, gọi một tách cà phê và một chiếc bánh ngọt; khi đồ được đưa lên thì tôi mới nhận ra đây đều là những thứ mà Trương Thần yêu thích. Có người nói, khi con người hình thành một thói quen gì đó ở độ tuổi đôi mươi thì cái thói quen ấy sẽ đi theo người đó cả đời, nhưng tôi chẳng tin câu nói này lắm. Dưới cái nhìn của tôi, con người là một giống loài hay quên và biến đổi thất thường, không có gì là mãi mãi. Ví dụ như tôi, hồi trước tôi không hề thích ăn ngọt, nhưng sau khi ngây ngốc sống một đoạn thời gian ở thành phố Ôn thì tôi lại chẳng còn ghét chúng nữa. Ngả người lên cái đệm mềm mại của ghế sô pha, tôi thả lỏng đầu óc, không tiếp tục nghĩ đến những chuyện khác. Tôi đã làm xong chuyện tôi cần làm, Trương Thần sẽ lãnh hình phạt bao nhiêu năm tù là chuyện của tòa án, tóm lại là hắn sẽ không chết —— tôi vẫn không đủ nhẫn tâm để khép hắn vào tội phải chịu án tử hình. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương