Thân thể của tôi vẫn chẳng khỏe khoắn gì y như cũ, nhưng những công việc nên làm như là nắm bắt phương hướng kinh doanh hay nhiệm vụ làm nghiên cứu khoa học thì vẫn phải làm. Sau khi tôi hoàn thành các công việc hàng ngày, Tiểu Điền vô cùng quen thuộc mà đưa cho tôi một tách trà, sau đó cậu ta sẽ vòng ra sau lưng tôi để bóp vai cho tôi. Tôi nhắm mắt lại, chợp mắt một lát rồi mới bảo cậu ta mở TV lên nghe tin tức một lúc. Người em trai cùng mẹ khác cha của Trương Thần đã bị bắt vào ngục giam, nhưng nhận xét chung từ các hãng thông tấn về gã đều nói gã là một tên “nhà giàu đời thứ hai; xem ra là muốn bẻ gãy cánh tay để sống sót. Ngày hôm qua, Trương Thần còn đặc biệt gọi điện thoại qua cho tôi, hắn nói tâm của ông già kia cũng đủ tàn nhẫn, tuy nhiên lòng dạ ác độc cũng chẳng có tác dụng gì —— vì đã chẳng thể cứu vãn được điều gì nữa rồi. Đại hội đại biểu đã kết thúc từ mấy ngày trước, trong khoảnh khắc nhìn thấy danh sách cuối cùng tôi đã biết là trận đấu này Trương Thần và Trịnh Đông Dương thắng chắc rồi. Nhắc tới thì cũng buồn cười, tôi là một người theo đuổi chính nghĩa và sự công bằng, nhưng đến cuối cùng, chỉ có khuynh hướng thay đổi quyền lực mới có thể xé ra một lỗ hổng đen tối và khiến cho những kẻ đang nắm quyền nhưng trên tay dính đầy máu tươi phải tiếp nhận hình phạt thích đáng. Đây là quy luật mà tôi đã hiểu rõ từ lâu nhưng đến khi chúng chân chính xuất hiện trước mặt thì vẫn cảm thấy hơi hơi khổ sở. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương