Nửa tiếng nữa lại trôi qua, Tiểu Điền quay về từ bên ngoài, sắc mặt cậu ta vẫn như thường, hoàn toàn không nhìn ra cậu ta mới vừa phải trải qua chuyện gì, tôi muốn đi tới phòng rửa tay cậu ta bèn đỡ tôi bước từng bước về phía đó. Tôi lấy cái thứ bên dưới của mình ra rồi bắt đầu xả nước, sau đó cậu ta lại đỡ tôi đi về giường. Tôi nằm xuống chiếc giường êm ái nhắm hai mắt lại, không lâu sau cậu ta bèn đẩy cửa đi ra ngoài, tôi ngủ cũng có hơi không yên giấc. Tôi không phải là một người thích làm người tốt, nhưng nếu như tôi thật sự bắt gặp; hơn nữa đây còn là ở tình huống mà tôi có đủ năng lực để giúp thì tôi lại không thể làm như không thấy gì được. Tôi vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo, phải một lúc lâu sau thì Tiểu Điền mới quay về từ bên ngoài, hô hấp của cậu ta hơi ồ ồ, không kìm nén được tiếng khóc cực kỳ nhỏ. Tôi giả vờ bị đánh thức, cử động phát ra vài tiếng động; Tiểu Điền ngay lập tức yên tĩnh lại, có lẽ là cậu ta sợ tôi bị đánh thức. Nếu như cậu ta thẳng thắn tìm tôi để vay tiền thì tôi còn có thể lựa chọn từ chối, nhưng cậu ta cứ kiên trì tự mình chống chịu như vậy, điều đó thực sự khiến cho tôi hơi không nhìn nổi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương