Trương Thần bưng thức ăn đi ra, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, vừa lúc tôi mở mắt thấy hắn giơ ngón tay ra, giống như là muốn chạm vào mặt tôi.

Tôi chăm chú nhìn hắn, đầu ngón tay của hắn do dự, thoắt một cái ngoan ngoãn thu về, hắn nói: “Ăn cơm thôi.

Tôi hơi không quen Trương Thần ngoan ngoãn như vậy, tôi cảm thấy có thể hắn đang tìm kiếm điều gì đó. Nhưng tôi nghĩ tôi không có gì để hắn kiếm tìm, lúc này mới càng khiến người ta thấy sợ hãi đến hoảng loạn, tôi nhận ra có thể hắn đã tìm ra sự thật, cuối cùng hắn đã chơi đùa đủ rồi, chuẩn bị chơi trò chơi tình cảm với tôi thêm lần nữa —— như trong tất cả kịch bản máu chó vậy, kẻ phong lưu biết quay đầu hối lỗi là tốt, từ đó về sau quên đi tất cả và bắt đầu lại lần nữa.

Tôi ngồi cạnh bàn ăn, trên bàn có một món mặn và một món rau, Trương Thần khui bia, giúp tôi rót đầy một ly, hắn thản nhiên ngồi đối diện tôi gắp thức ăn ăn một miếng, sau đó hắn ngẩng đầu hỏi tôi: “Sao cậu lại không ăn?

“Mới vừa thất thần thôi. Tôi không định ngược đãi dạ dày của mình nên nâng chén cơm lên.