Khi Trương Thần và Trịnh Đông Dương đều đã rời đi rồi, tôi bắt đầu chặt thịt để làm nhân bánh, đánh trứng gà, làm một đĩa trứng gà nhồi thịt, lại xào thêm một đĩa cải xanh, đợi đến lúc đồ ăn làm xong thì tôi bèn đi mua bánh màn thầu để ăn.

Vì chỉ có bát đũa của một người nên việc thu dọn rất dễ dàng, có tin nhắn nhắc tôi đi kiểm tra phòng rồi chuyển khoản nốt tiền cho bác gái làm dịch vụ; tôi nhìn lướt qua một vòng, ngoại trừ trên giường có thêm một vài vết nhăn ra thì những thứ khác vẫn rất tốt.

Vết nhăn xuất hiện trên giường hiển nhiên là thuộc về Trương Thần, tôi đi mời người về dọn nhà giùm, còn hắn thì lại lăn lộn trên cái giường đã được bày biện gọn gàng.

Tôi tháo khăn trải giường xuống rồi ném chúng vào máy giặt, đến tận lúc này tôi mới nhớ ra là tôi chưa đi mua nước giặt quần áo; may là một ít nước giặt bác gái kia mang theo vẫn còn. Đổ nước giặt vào, tôi lấy điện thoại di động ra chuyển nốt số tiền còn lại, thuận tiện tôi còn cho một cái đánh giá năm sao.

Hầu hết những đồ vật trước đây của tôi đều đã được sắp xếp gọn gàng, lướt mắt nhìn một vòng, ánh mắt tôi dừng lại trên một cái bể đựng cá. Mất một ít công sức thì tôi mới nhớ ra đó là thứ mà năm ấy Hoàng Minh Chí đã nhờ tôi giữ giùm, vốn dĩ trong đó còn có một con rùa, nhưng nó chẳng sống được bao lâu thì đã qua đời mất rồi. Năm đó, tôi còn đặc biệt lật qua lật lại cái bể cá này, ngay cả thảm cỏ giả cũng đều bị tôi lật lên —— vì tôi sợ là tôi sẽ bỏ quên thứ gì đó ở bên dưới.