Ấn tượng cuối cùng của tôi về Hoàng Minh Chí là khi cậu ta cười với tôi ở nhà giam phía Tây, khi đó cậu ta còn muốn cố gắng giảm nhẹ hình phạt để có thể ra ngoài sum họp với vợ và con sớm hơn một chút;,nếu như có một ngày có người nói cậu ta sợ tội tự sát thì tôi thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi. Đầu óc tôi toàn những tiếng ong ong khiến cho tôi cảm thấy vừa buồn vừa sốc, đợi tới lúc tôi trở lại bình thường thì người kia đã đi rồi, mà tôi cũng chẳng nhớ rõ lúc nãy mình đã nói cái gì. Tôi xách hành lý lên rồi bắt taxi, dứt khoát đi thẳng tới nhà giam phía Tây, mí mắt của nhân viên ngồi trước cửa sổ còn chẳng thèm nâng lên, chỉ hỏi tôi muốn đến thăm ai. Tôi hít một hơi thật sâu, trả lời: “Hoàng Minh Chí. Cô ấy ngừng đánh bàn phím, ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Người này đã chết rồi, thi thể của anh ta đã được mang đi hỏa táng; vì chúng tôi không thể liên lạc với người nhà của anh ta nên tro cốt anh ta đang tạm thời gửi ở nghĩa trang, anh muốn gặp anh ta kiểu gì đây? “Gửi ở khu nghĩa trang nào thế? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương