Nhìn tấm ảnh này, tôi cong môi cười, nếu thời gian quay trở lại hơn mười năm trước, tôi nhất định sẽ vội vàng cầm áo khoác lao ra ngoài đến chỗ hắn. Tôi sẽ lo lắng gọi cho hắn và bảo hắn uống ít rượu thôi, rồi bất chấp gió rét và tuyết dày để bắt taxi đến đón hắn. Tôi sẽ cõng hắn sau lưng, lưu lại dấu chân trên tuyết trắng, ngẩn ngơ nghe hắn nói nhảm. Nhưng những ký ức ngày xưa không thể quay lại, đó là những câu chuyện của quá khứ. Tôi đặt điện thoại xuống, suy nghĩ xem nên nấu món gì, cắt một ít củ cải thái nhỏ nhồi thịt lăn qua bột là có hai nồi thịt viên chiên lớn, Vương mập nhất định sẽ thích. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương