Tôi ăn từng miếng táo của mình, sau khi ăn đến miếng táo cuối cùng mà hắn vẫn không nói gì. Tôi vuốt mở chiếc điện thoại không biết đã khóa màn hình từ lúc nào, nói: “Tôi không ghét cậu, cậu cũng không cần cảm thấy buồn. Sau này chúng ta hãy sống cuộc sống của chính mình đi.” “Tôi không làm được, tôi yêu…” Tôi nhấn nút gác máy sau đó kéo vào danh sách đen. Sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy hành động này của mình quá ngây thơ rồi nên tôi lại xóa số này khỏi danh sách đen. Tôi mở máy tính, đeo tai nghe, mở một bộ phim hài quen thuộc rồi ấn vào xem phim. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương