Tôi dành nguyên một tháng, cả ngày lẫn đêm cày game Happy Match, cuối cùng cũng qua được level cuối. Khách sạn tôi đang ở còn chủ động bảo nhân viên phục vụ làm cho tôi một cái thẻ vàng. Cũng từ khi đó, tôi nghĩ mình nên bước chân ra khỏi cửa rồi.

Sinh hoạt là bản năng của con người, cho dù gặp phải bao nhiêu thăng trầm và đau khổ đi chăng nữa thì cũng phải nghiến răng kiên trì. Tôi mất việc, nhưng ít nhất tôi vẫn còn tự do và sinh mệnh, những ngày phía trước còn rất dài, tôi không thể sống như thế này mãi được.

Tôi cầm điện thoại lật qua lật lại, Lý Uyển Đình gửi cho tôi mấy tin nhắn, một số đồng nghiệp trước đây cũng đã gửi tin nhắn chia buồn, tôi gửi lời cảm ơn đến từng người một và xác nhận lại một lần nữa rằng không có tin nhắn nào từ Trịnh Đông Dương.

Tôi đã đăng nhập vào WeChat đã lâu không hoạt động, Trịnh Đông Dương đã xóa bạn bè Wechat của tôi. Tôi đoán công việc ở Cục An ninh ngày trước đã giúp anh ta rất giỏi trong việc xóa dấu vết của mình. Anh ta cũng không muốn bởi vì tôi mà bị ảnh hưởng, chuyện này cũng rất bình thường.

Tôi cũng kiểm tra tin tức trên mạng, nhập mấy từ khóa, những tin tức liên quan đến những người đứng sau hậu trường vẫn rất tích cực. Trịnh Đông Dương không hề phản kích lại trên mạng, anh ta lựa chọn cách im lặng cho yên chuyện. Điều này cũng không thể trách, dù sao tôi và anh ta đều hiểu dù cho chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ là lời đồn đãi trên mạng internet mà thôi.