“Thật không?

Tôi cũng chỉ có thể nói ra hai chữ này. Hết chuyện này đến chuyện khác, tất cả mọi thứ liên quan đến Trương Thần đều trở thành vết nhơ trong cuộc đời tôi. Cuối cùng, vào cái đêm mà tôi đánh mất lý trí ấy, thứ mà tôi đổi được cũng chỉ là sự lừa dối. Trương Thần tự tin rằng tôi sẽ không thể xuống tay được, còn hắn thì đã nắm trong tay tất cả nhược điểm của tôi, hắn nắm giữ tất cả chứng cứ có thể khiến cho tôi không vươn mình lên được; một khi tôi vượt qua sự kiểm soát của hắn, hắn sẽ làm cho tôi ngã ngựa ngay lập tức.

Tôi không thể nào thật sự phủ nhận hoàn toàn những việc này vì trước đó tôi đã làm việc không đúng, mà những kẻ đứng đằng sau thì lại biết cách để khiến cho những sai lầm nhỏ bé ấy biến lớn một cách dễ dàng; lập lờ đánh lận con đen làm cho tôi không thể nào biện giải cho hành vi của mình. Từ biểu hiện của ba điều tra viên, tôi hiểu rõ rằng họ sẽ không tin lời tôi nói; hơn nữa đây chỉ là một cuộc thẩm vấn thông thường, tất cả những bằng chứng đều được kết nối lại một cách rõ ràng, vậy nên kết luận được cho ra cũng khó có thể xảy ra biến hóa.

Tất cả những gì mà tôi có thể làm là cố gắng đề cập đến những bằng chứng mà tôi đã đích thân gửi đến chính quyền trung ương trong cuộc trò chuyện và hy vọng rằng tổ chức sẽ quan tâm và điều tra nó, nhưng bọn họ chẳng có bất kỳ phản hồi gì về vấn đề này.

Tôi đã phải tiếp nhận nhiều cuộc điều tra trong khoảng một tuần, những câu hỏi giống nhau được hỏi đi hỏi lại, tôi không hề nói dối nên khi đối đáp cũng không gặp khó khăn gì; chỉ là tinh thần tôi đang dần cảm thấy kiệt quệ, lung lay sắp đổ.