Máy bay bay đến quê hương của chúng tôi, trợ lý của Trương Thần đã cử một chiếc ô tô đến đón. Chúng tôi về tới nơi đã lâu không gặp, mọi thứ trong nhà của ông nội cũng không có gì khác so với trước khi tôi rời đi, thậm chí trông nó còn rất sạch sẽ bởi vì nó vừa mới được dọn dẹp cách đây không lâu. Mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy nguyên liệu nấu ăn, xem ngày, nhãn dán vừa được dính lên vào ngày hôm qua.

Có một loại cảm giác thời gian sai lệch cực kỳ vi diệu, như thể mọi thăng trầm của những tháng năm này chưa từng xảy ra, tôi và Trương Thần vẫn luôn sinh sống ở đây, không có sự phản bội, cũng không có sự chia ly hay tranh chấp.

Chúng tôi cùng nhau làm bữa tối, sau khi ăn xong bèn cùng nhau lăn lên giường, Trương Thần vừa gối đầu lên trên cánh tay của tôi vừa nói: “Trần Hòa Bình, tôi thấy rất vui.

Tôi hôn một cái lên thái dương của hắn, không nói gì.

Ngày thứ hai, chúng tôi cùng nhau đi tế bái ông nội, nói chuyện với ông một lúc rồi lại giới thiệu Trương Thần với ông, nói cho ông biết chàng trai trẻ mà ông thích nhất giờ đã trở thành cháu dâu của ông rồi.