Thời gian thật là đáng sợ. Mùa đông, mùa xuân, mùa hè. Trương Thần đăng ảnh con trai hắn tròn một tuổi trong vòng bạn bè, tính toán thời gian, sau khi tôi rời khỏi thành phố đó không lâu thì con trai hắn đã ra đời rồi; tất cả những lời mà hắn nói khi đó, đúng là một câu cũng không nên nghe —— từ đầu tới đuôi hắn thật sự là một tên cặn bã. Tôi đi ra khu hút thuốc làm một điếu rồi mới trở lại phòng họp, cuộc cãi vã trong buổi họp đã lên đến giai đoạn tranh cãi nảy lửa, một đám lãnh đạo quyết định phương hướng phát triển của Lộc thành đều đã xé bỏ vẻ ngoài nhã nhặn, mặt đỏ gay, tâm trạng của ai cũng vô cùng kích động; tôi liếc mắt nhìn sếp lớn, sếp lớn vẫn bình chân như vại mà uống trà như trước, vững vàng như núi. Đội ngũ ban ngành bên dưới Lộc Thành đã thay đổi nhiều lần, nhưng ông sếp lớn này vẫn vững vàng ngồi ở vị trí đầu lĩnh y như cũ; chỉ có kẻ ngu si mới nghĩ ông ấy là một người mềm yếu và tốt bụng. Tôi kéo ghế ra rồi ngồi xuống, những người đang cãi nhau dần dần không còn ầm ĩ nữa, tất cả đồng loạt quay đầu qua nhìn tôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương