Trịnh Đông Dương đưa hai tay ra đỡ tôi, lông mày anh ta nhíu lại, sau khi xác định tôi đã đứng vững thì mới buông tay ra: “Anh đi vội vàng như thế làm gì, anh tới đây làm gì đấy, đi báo cáo công tác à?

“Tôi… tôi mở được cái USB màu hồng kia rồi. Tôi hít một hơi, cực kỳ ân cần nói với Trịnh Đông Dương đang đứng trước mặt: “Bên trong có một vài thứ quan trọng, thế nên tôi mới tự mình đi một chuyến để đưa nó tới đây.

Trên mặt Trịnh Đông Dương không có vẻ vui sướng hay kích động gì, ngược lại, anh ta giận tái mặt: “Tôi nhớ là trước đó tôi đã từng ước định với anh, một khi anh giải đáp được bí mật trong đó, anh hãy liên hệ với tôi đầu tiên.

“Việc này quá lớn, cứ dựa theo thủ tục mà làm đi, giao nó cho cấp trên thì sẽ hợp lý hơn. Đúng là tôi muốn giao chuyện này cho Trịnh Đông Dương xử lý, nhưng Trịnh Cường đã đi rồi, tôi không muốn lôi cả con trai của chú ấy xuống nước.

“Giao cho cấp trên? Giọng điệu của Trịnh Đông Dương nghe rất bình thản, cho dù có mắt kính che lấp, nhưng trong mắt anh ta vẫn nồng nặc sự trào phúng: “E là cuối cùng lại chẳng có kết quả gì, ngay cả chứng cứ cũng sẽ bị xóa sạch hết.