“Vẫn được, không quá bận, cậu ăn xong cơm tối rồi à?

“Chưa ăn gì cả đâu. Trương Thần dập tắt tàn thuốc, ho khan một tiếng, chóp mũi cũng có chút hồng hồng: “Tôi đã đứng tạo dáng ở cái chỗ gồ ghề này chờ cậu nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.

Bây giờ trời đã vào thu, trên người Trương Thần chỉ mặc một cái áo gió dài, một chiếc quần dài cắt xén, mắt cá chân vẫn còn lộ ra ngoài, chân hắn còn đi một đôi giày thể thao bẩn thỉu.

“Không thấy lạnh à?

“Tôi không cảm thấy lạnh.