Chớp mắt một cái đã vài năm trôi qua, Trần An cũng nên đi học tiểu học. Thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, không nói nhiều và rất thích đọc sách. Đương nhiên, bởi vì nhận biết mặt chữ có hạn nên phần lớn là đọc sách tranh. Bé gọi tôi là bố, cũng gọi Trương Thần là bố, gọi tôi là âm dài ngắn còn gọi Trương Thần là âm ngắn dài. Ban đầu tôi còn nghe không hiểu, sau đó Trương Thần phân tích với tôi, tôi cẩn thận nhẩm theo thì thật đúng là vậy. Từ nhỏ bé đã tiếp xúc nhiều với nhóm cấp dưới của tôi nên so với những đứa trẻ cùng tuổi thì bé trưởng thành sớm một chút. Lúc còn rất nhỏ đã tự mình giặt tất, cũng có hơi yêu thích sạch sẽ, Trương Thần nói đó là giống tôi, tôi phản bác bảo giống hắn nhiều hơn. Vào ngày đầu tiên đi học tiểu học, tôi và Trương Thần cùng nhau đưa bé đi. Những năm qua, Trương Thần đã miễn cưỡng có thể đi được vài phút, nhưng vẫn phải dựa vào nạng, hai bên trái phải cũng phải có người trông để tránh thể lực hắn không chống đỡ nổi mà ngã xuống. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương