Ban đầu tôi muốn tách hai chiếc lá ra, nhưng sau khi nghe những gì hắn nói tôi chỉ đơn giản gộp chung lại với nhau. Chúng tôi trở lại đường cái, Trương Thần lại ngồi trên xe lăn, cả nhóm quay lại công ty. Sau khi trở lại công ty không bao lâu, người chăm sóc Trần An gọi điện thoại lại đây nói rằng đứa trẻ bị sốt nhẹ. Tôi thay quần áo chuẩn bị đi xem một chút, Trương Thần gọi tôi một tiếng, nói: “Tôi có thể đi xem cùng với cậu không? “Cậu đi đường cũng không tiện, cứ ở đây đi, có cơ hội tôi sẽ đưa cậu đi xem. Hắn cũng không nói nữa, tôi vội vàng xuống lầu để tài xế đưa tôi đến chỗ ở của Trần An. Cơn sốt của đứa trẻ đến nhanh mà đi cũng nhanh, chờ đến khi tôi đến bác sĩ đã điều trị xong, cơn sốt đã lùi một nửa, nhưng tôi thấy bé nhíu mày uất ức mà ngủ thiếp đi, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, lại ôm hôn bé một cái, nháy mắt đã đến nửa đêm. Trợ lý hỏi tôi có muốn ngủ ở đây không, tôi đang định đồng ý nhưng không biết vì sao tôi lại nhớ tới lời của Trương Thần hỏi tôi trước khi đi, khi đó tôi vội vàng ra cửa nên không có nhìn vẻ mặt của hắn, không hiểu sao lại thấy hơi lo lắng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương