Tiếng khóc chợt ngừng, Trương Thần ngẩng đầu nhìn tôi.

Mặt của hắn rất nhợt nhạt, quầng thâm dưới mắt cũng đen thui nhưng riêng đôi mắt lại bị tơ máu che kín, hắn như vậy thật sự không đẹp chút nào, nhưng cố tình tôi không thể rời mắt được.

“Cậu… cậu tỉnh rồi?”

“Cậu có thể tự nhéo mình một cái, xem có phải mơ không.”

Trương Thần nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, không tự nhéo bản thân ngược lại đưa tay sờ cánh tay tôi, rồi di chuyển xe lăn đến chạm vào mặt tôi, tôi thật sự không có chút sức lực chỉ có thể tùy ý cho hắn chạm, nói: “Công ty thế nào rồi?”