Ngày hôm sau, Trương Thần đề nghị bắt đầu tập phục hồi chức năng, các nhân viên y tế đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, họ rũ bỏ bộ dạng uể oải trước đây rồi nhanh chóng chuyển các thiết bị thích hợp vào trong phòng. Vậy nên lúc chạy bộ vào buổi sáng, tôi luôn có thể nhìn thấy hắn vịn hai tay của mình vào thanh thăng bằng rồi gắng gượng đứng dậy, nhưng chưa đứng được mấy giây lại ngã xuống đất. Tôi chăm chú nhìn hắn nhưng lại không đến đỡ. Hắn quật cường vịn lấy tay y tá, chống tay dậy một cách khó khăn, hi vọng vẫn rất mong manh, nhưng hắn bằng lòng thử thì cứ để hắn thử đi, lỡ như có kỳ tích thì sao? Trần An đã có thể ngồi dậy, tôi hôn lên trán thằng bé, dặn dò mọi người phải chăm sóc thằng bé thật tốt. Tôi vẫn không nghĩ sẽ dẫn thằng bé theo bên mình hay giao cho Trương Thần chăm sóc. Tôi rất bận, còn Trương Thần, bảo hắn chăm sóc một đứa trẻ không có chút quan hệ nào sẽ khiến hắn khó xử. Yêu nhau yêu cả đường đi nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng khi làm lại rất khó. Trương Thần không nhắc, tôi cũng không hỏi, để hai người họ tự chăm sóc mình vậy. Tôi đang suy nghĩ thì Trần An cười khúc khích, tôi không nhịn được bèn véo khuôn mặt mềm mại của thằng bé. Tôi lại nghĩ phải đi thăm ông nội rồi, tôi phải đích thân nói với ông rằng ông có chắt trai rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương