Cô vừa bước nhanh vừa vô thức hít thở, cảm nhận mùi hương của anh thoáng qua mũi lần nữa. Nhưng vì gió quá mạnh, hương ấy nhanh chóng tan biến, như một giấc mơ lạnh lẽo và mơ hồ. Phía trước, Viên Phong quay lại liếc nhìn một cái, mặt đầy vẻ chán nản, làm bộ ôm lấy mình, nói với Thời Tự vừa kịp đến gần: “Hiệu trưởng, tôi cũng lạnh. “Lạnh thì chịu đi. Giọng của Thời Tự không chút xót thương, giống như ngọn gió bấc lạnh lẽo. “Sao anh không cho tôi cái áo khoác chứ? Viên Phong cố tình nói mát, “Chậc, hiệu trưởng mà lại phân biệt đối xử. “Tôi phân biệt ở đâu? Thời Tự hỏi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương