Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, khiến Chúc Kim Hạ không thể ngăn mình nhớ lại quá khứ, khoé môi khẽ cong lên. Cô ngẩng đầu nhìn trời, “Nếu không muốn ở lại, vậy tôi sẽ nhờ hiệu trưởng tiễn anh đi. Trời cũng không còn sớm, đường núi ban đêm khó đi, muốn đi thì nên đi sớm.” Cô thậm chí đã lặp lại từng lời của Thời Tự khi trước. Viên Phong dừng lại ở mấy bậc thang cuối, “Chuyện gì thế này, lại để tôi đi như vậy sao?” “Quả dưa ép chẳng bao giờ ngọt mà.” Chúc Kim Hạ nhìn thấu tâm tư của anh, “Hay là... anh cũng có thể miễn cưỡng mà ở lại?” “...” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương