Ba người đứng thành thế chân vạc, Viên Phong điềm nhiên đứng ở giữa, một tay khoác vai bên trái, tay kia đặt lên lưng bên phải, rõ ràng đã làm sáng vai trò đèn pha sáng loáng của mình. Thời Tự nhún vai, hất tay Viên Phong khỏi vai mình, ánh mắt rơi xuống mặt Chúc Kim Hạ. “Không định giới thiệu sao?” Giọng điệu rất thản nhiên, không nghe ra chút cảm xúc nào. Lần này, Chúc Kim Hạ hoàn toàn không có tâm trạng trêu chọc, cô nói một hơi rất trôi chảy. “Đây là người liên lạc của dự án Cầu Vồng, Viên Phong, cũng là bạn thuở nhỏ của tôi. Hai chúng tôi lớn lên từ khi còn mặc quần thủng đáy, trừ việc không có quan hệ huyết thống thì cũng chẳng khác nào anh em ruột. Thuộc kiểu dù anh ấy có cởi trần đuổi theo tôi hai con phố, tôi cũng chắc chắn không quay đầu lại nhìn.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương