Nhìn thấy Chúc Kim Hạ, trong khoảnh khắc, Thời Tự ngẩn người. Anh vốn không tin vào thần phật, nhưng vào lúc này lại bắt đầu nghi ngờ liệu ông trời có thật sự có khả năng nhìn thấu lòng người.
Hai tuần trước, trên núi đổ trận tuyết đầu tiên. Chỉ sau một đêm, cả mặt đất trắng xóa, núi non cũng trắng xóa, ngay cả sông Kim Sa cũng được tuyết đọng dọc bờ phản chiếu thành một màu trắng xóa.
Chính vào lúc này, chú Vượng bị một trận cảm mạo dữ dội quật ngã, sốt cao không dứt, ho liên tục. Dì Phương tìm đủ mọi cách cũng không thể làm ông khỏe lại, chỉ còn cách gọi Thời Tự đến trong đêm, mọi người lên chiếc xe tải cũ của lão Lý để đưa ông đến bệnh viện huyện truyền nước.
Trường học vẫn cần Thời Tự trông coi, việc chăm sóc chú Vượng vẫn do Lạc Nhung Tra Mộc và dì Phương gánh vác. Thời Tự và Độn Chu cách ngày thay phiên nhau đạp xe đến bệnh viện huyện để chăm sóc, những người còn lại thì ở lại giữ trường.
Bệnh tình đến nhanh và nghiêm trọng, không mấy lạc quan. Sốt cao nhanh chóng chuyển thành viêm phổi, thân thể chú Vượng vốn yếu sẵn, bệnh được một tuần thì gầy rộc, hình hài tiều tụy, nói cũng không còn rành rọt, hơi thở đứt quãng nghe như có tiếng rít ở cổ họng.